Sắc mặt Lâm Chính trông vô cùng cổ quái. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt anh. Cơn co giật khiến anh không thể đứng thẳng. Anh chống một tay lên bàn để cho cơ thể mình không bị đổ xuống.
“Lâm Chính”, Lạc Thiên hốt hoảng, chạy tới đỡ Lâm Chính. Cô gái khóc lã chã, cả khuôn mặt tối sầm.
“Tôi...không sao?”, Lâm Chính run rẩy nói với đôi môi tím ngắt.
“Không! Lâm Chính! Anh đừng cố gắng nữa. Từ bỏ đi. Tôi sẽ tới sơn trang. Không sao đâu. Lâm Chính. Xin anh hãy từ bỏ đi”.
Lạc Thiên khóc thét lên, quay qua nhìn Băng Thanh: “Cô Trí, chúng tôi từ bỏ. Xin cô hãy đưa thuốc giải cho tôi”.
“Thuốc giải à? Tôi có”, Băng Thanh mỉm cười, lấy ra một gói bột nhỏ kẹp trên đầu ngón tay: “Nếu như chịu đầu hàng, nhận thua thì đây chính là thuốc giải. Chỉ cần kịp thời uống số bột này là độc tố trong cơ thể sẽ được khống chế. Nhưng nếu anh ta vẫn cứng đầu, đến khi độc tố xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng và cốt tủy thì có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được đâu”.
Lạc Thiên như người mất hồn khi nghe thấy vậy.