Những dị hỏa này... có thể bám vào châm bạc, từ đó nâng cao hiệu năng của châm bạc...
Đây không phải là chuyện bình thường! Phải biết rằng, nếu châm bạc có thể đi kèm năng lượng, thì lợi ích mang lại sẽ cực kỳ lớn. Nói cách khác, y thuật của Lâm Chính lại lên một tầm cao mới.
Trong mấy ngày Lâm Chính bế quan, thì Trương Thất Dạ cũng quay lại.
"Thăm dò được những gì rồi?".
Trong trang viên, Lâm Chính vội hỏi Trương Thất Dạ.
Anh đã hấp thụ mười mấy loại dị hỏa, hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng những dị hỏa này.
Tận dụng chúng để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết là chuyện quá đơn giản.
Bây giờ chỉ chờ Hồng Mông Huyền Thiết nữa thôi.
Trương Thất Dạ không nói lời nào, chỉ đưa một tờ giấy cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem, lập tức vô cùng kinh ngạc.
"Hồng Mông Huyền Thiết... đáng sợ như vậy sao? Ma Quân, thông tin này là thật chứ?”.
"Đây là tài liệu tôi lấy trộm được trong phòng của phó gia chủ gia tộc Lâm Thị, có thể là giả được sao?", Trương Thất Dạ khàn giọng đáp.
"Thảo nào gia tộc Lâm Thị muốn tìm được Hồng Mông Huyền Thuyết bằng mọi giá. Nếu bọn họ có được thứ đáng sợ như Hồng Mông Huyền Thiết, thì trên đời này còn ai có thể đấu lại bọn họ chứ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Thần y Lâm, tôi khuyên cậu hãy nhanh chóng hành động, giành Hồng Mông Huyền Thuyết về di. Nếu để lâu quá thì hỏng bét", Trương Thất Dạ nhỏ giọng nói.
"Bây giờ Hồng Mông Huyền Thiết vẫn đang ở hoang mạc Đại Tây, trừ khi tôi đích thân đi tìm, nếu không ông bảo tôi giành ở đâu?", Lâm Chính lắc đầu đáp.
Trương Thất Dạ cũng tỏ vẻ khó xử, mặt nhăn mày nhó.
Tuy lấy trộm được thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng dù sao đó cũng không phải là Hồng Mông Huyền Thiết, mà vị trí cụ thể của nó cũng không được ghi chép. Trên thực tế, chuyến đi này cũng không có tiến triển gì thực tế.
Nhưng đúng lúc này, dường như Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: "Đi lấy một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây cho tôi”.
"Hả... Được..."
Trương Thất Dạ không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu rồi chạy đi lấy.
Một lát sau, ông ta bảo người in một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây rất lớn, mang đến trang viên, rồi trải lên bàn.
Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ, một lúc lâu không nói gì.
Trương Thất Dạ lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cứ chờ như vậy khoảng nửa tiếng, cuối cùng ông ta cũng không nhịn nổi nữa.
“Thần y Lâm... rốt cuộc cậu đang xem gì vậy? Đang suy đoán vị trí Hồng Mông Huyền Thiết có thể xuất hiện sao?”.
"Đoán cái đó thì có ích gì? Tốp bộ đội đầu tiên đã xuất phát được mấy ngày, không nói bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể của Hồng Mông Huyền Thiết hay chưa, có khi đã tìm được rồi cũng nên. Bây giờ chúng ta đi lấy thì đã muộn rồi".
"Vậy cậu..."
"Ông chưa nghe đến câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao?", Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ như ngừng thở, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào... thần y Lâm muốn cướp Hồng Mông Huyền Thiết của bọn họ sao?".
"Tôi có ý định này".
"Nhưng vấn đề là hoang mạc Đại Tây rộng lớn như vậy, bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết xong sẽ rút hướng nào? Làm sao tìm được bọn họ? Có cả trăm con đường để rời khỏi hoang mạc Đại Tây, chúng ta cũng không thể phái người canh chừng từng con đường đấy chứ? Cho dù đón đầu được mà không có cường giả hỗ trợ thì cũng không thể lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!", Trương Thất Dạ nhíu mày nói.
"Chúng ta sẽ không đến hoang mạc Đại Tây", Lâm Chính lắc đầu.
Trương Thất Dạ sửng sốt: "Vậy ý của cậu là gì?".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!