Nếu là người bình thường nuốt mười mấy loại dị hỏa thì sợ là tinh thần sẽ lập tức suy sụp, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Nhưng Lâm Chính thì không!
Hai mắt Bạch Viêm sáng rực như đuốc, mỉm cười tán thưởng.
"Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chủ nhân luôn bảo chúng ta phải canh mộ”.
"Truyền nhân của ông ấy đã xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!".
"Sứ mệnh của chúng ta... cũng hoàn thành rồi!".
Bạch Viêm thì thào nói, nhìn về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng nở nụ cười rạng rỡ, hai người như trút được gánh nặng.
Nhưng đối với đám người Ngạo Ưng, thì việc Lâm Chính dung hòa hoàn toàn hỏa chủng không phải là tin tốt lành gì.
"Thần y Lâm... Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, tôi không lấy dị hỏa nữa, anh hãy cho tôi đường sống, thả tôi đi được không?", giọng nói Ngạo Ưng cũng trở nên run rẩy, cuống quýt nói.
"Bây giờ mới nói những lời này thì e là muộn rồi.
Lâm Chính lạnh lùng nói, giơ tay lên, cách không chộp về phía Ngạo Ưng.
Bụp! Hư không bỗng xuất hiện một bộ vuốt lửa, dường như muốn bóp nát hư không tóm lấy Ngạo Ưng.
Ngạo Ưng không thể tránh được, cứ thế bị vuốt lửa tóm lấy.
Nhiệt độ cao thiêu đốt làn da anh ta.
"Không!".
Ngạo Ưng gào lên. "Bình tĩnh, để tôi cứu cậu!".
Người đàn ông trung niên hét lên, tản ra một luồng khí ý lạnh lẽo, định dập tắt ngọn lửa trên người Ngạo Ưng.
Nhưng ngọn lửa này quá mạnh, dù khí tức băng giá của ông ta mạnh đến đâu, thì khi lại gần ngọn lửa cũng ngưng kết thành sương.
"Khốn kiếp!".
Người đàn ông trung niên tức điên lên, cắn rách ngón tay, hét lên một câu máu tươi, sau đó hút mạnh một hơi, rồi nhổ về phía Ngạo Ưng. Ông ta đã dùng đến sức mạnh bản nguyên mạnh nhất của mình để huy động khí ý băng giá.
VùiI
Gió lạnh thổi tới, đóng băng mặt đất, tạt về phía Ngạo Ưng.
Nhưng khoảnh khắc gió lạnh sắp lại gần Ngạo Ưng, chiếc vuốt lửa đang bao trùm anh ta bỗng
dưng biến mất.
"Cái gì?".
Người đàn ông trung niên biến sắc.
Räc!
Ngạo Ưng lập tức bị khí tức của người đàn ông trung niên đóng băng, cả người biến thành tảng
băng cứng đờ, đứng im bất động.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, chìa ngón tay ra khế điểm vào trán Ngạo Ưng.
Räc!
Cơ thể Ngạo Ưng lập tức chia năm xẻ bảy, mất mạng tại chỗ.
"Không!". Người đàn ông trung niên hét lên.
Nhưng ông ta không thể thay đổi được cục diện.
"Tôi phải giết cậu!". Người đàn ông trung niên như một con sư tử bị kích thích, gầm lên rồi lao về phía Lâm Chính, mang theo sức mạnh cực hàn đủ để xuyên thấu linh hồn.
"Cái Thiên Thần Viêm!".
Lâm Chính trừng mắt, giơ tay lên vung mạnh về phía ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!