Giờ phút này, thực lực Lâm Chính thể hiện ra quả thực kinh hãi thế tục, không ai có thể bì kịp.
Những cao thủ đến cùng Ngạo Ưng không thể chống lại được một chiêu của anh.
Ngạo Ưng kinh hoàng biến sắc.
Anh ta biết mọi chuyện vậy là hết.
Anh ta không thể thắng Lâm Chính được nữa. Chạy thôi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngạo Ưng.
Không thể đánh tiếp nữa, nếu không kết cục của anh ta sẽ giống như những người đã chết.
Ngạo Ưng không quan tâm được nhiều nữa, xoay phắt người bỏ chạy.
"AI", Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên. Ngạo Ưng vô thức ngoảnh lại, chỉ thấy trong
nháy mắt Lâm Chính đã xông tới bên cạnh cậu Huyết, ấn hắn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất dưới người cậu Huyết bỗng trở nên đỏ tươi như máu, sau đó nứt toác ra, một dòng nham thạch cuồn cuộn phun từ dưới đất lên, nuốt chứng cậu Huyết.
Cậu Huyết đã mất mạng!
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại, hai chân như muốn nhũn ra.
Anh ta điên cuồng chạy về phía người đàn ông trung niên, gào lên: "Chạy đi! Mau chạy đi!".
"Có chuyện gì vậy?".
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vẫn đang run rẩy với hai ông lão trở nên khó coi, nghiến răng quát.
Nhưng Ngạo Ưng không đếm xỉa đến ông ta, chạy thẳng về phía lối ra, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng ngay sau đó.
Vèol
Một tia lửa lao tới.
Ngạo Ưng đang chạy như bay bỗng khựng lại.
Anh ta nhễ nhại mồ hôi, kinh hoàng tộ bóng người toàn thân hừng hực lửa trước mặt.
Đó chính là Lâm Chính.
"Hấp thụ rồi! Cậu ta quả nhiên đã hấp thụ hoàn toàn!", Hắc Hỏa kích động kêu lên.
"Không thể tin được! Không ngờ sau khi chủ nhân chết vẫn có người có thể làm được đến mức này! Ý chí của cậu ta... thật là đáng sợi".
Bạch Viêm cũng tỏ vẻ chấn động.
Phải biết rằng, làm được đến mức này thì cực kỳ không dễ dàng gì.
Đầu tiên phải dung hòa hỏa chủng!