“Tôi không cam tâm”, Hắc Hỏa ho khù khụ, nôn ra máu và gầm lên: “Tôi vẫn có thể chiến đấu tiếp”
“Không cần thiết nữa rồi”.
Bạch Viêm nói giọng khàn khàn: “Cậu ta dung hòa sức mạnh của hỏa chủng. Sức mạnh đó có thể tổng hợp thêm sức mạnh của mọi diễm lực khác. Chúng ta tu luyện thuật Hỏa Diễm, chỉ cần trong thời gian ngắn không giết chết cậu ta thì cậu ta sẽ không ngừng hấp thụ, thậm chí là làm thay đổi diễm lực của chúng ta. Như vậy cậu ta càng chiến đầu càng mạnh, còn chúng ta sẽ càng yếu đi. Còn đấu tiếp thì chúng ta không có cơ hội để chiến thắng nữa”. “Không thể nào...", Hắc Hỏa tái mặt, lầm bầm.
“Thực ra cuộc chiến này đúng ra là không thua. Nếu ngay từ đầu chúng ta dồn hết sức, không để cậu ta có cơ hội thì cũng không tới mức như thế này”, Bạch Viêm nói.
“Do chúng ta đã quá khinh suất”, Hắc Hỏa không cam tâm.
“Chẳng có gì là khinh hay không khinh suất, trên đời này vốn thế. Có thành công và thất bại, chẳng qua nói thế là để tự an ủi mình thôi. Lẽ nào nói vài câu thì có thể thay đổi được kết quả sao?”, Bạch Viêm thản nhiên nói.