Mọi người đều trố mắt nhìn.
Bao gồm cả mấy người Ngạo Ưng, cậu Huyết, Đao Mặc Long.
Họ không thể tin được nhìn bóng người già nua trên cáng cứu thương, vẻ mặt ai nấy cũng rất đặc sắc.
Dĩ nhiên họ biết người này là ai.
Đây là người canh mộ trước cửa Lưu Viêm Trũng.
Là chủ nhân của người máy đó.
Là nhân vật siêu cấp không thể lường được.
Ngay cả thực lực của ông lão này cũng mạnh như thế, người canh mộ bên ngoài còn có thể kém cỏi đến mức nào?
Nhưng cao thủ như vậy mà lại bị Lâm Chính khống chế.
“Thần y Lâm... làm được bằng cách nào thế?”, Ngạo Ưng tê cả da đầu, ngơ ngác nói.
Mọi người đều không dám tưởng tượng.
Đánh bại người máy đã đủ khiến người ta hãi hùng rồi, không ngờ thần y Lâm lại có thể làm được điều này, đến cả ông lão này cũng bị bắt sang đây.
Có một con tin như thế trong tay, thì chẳng phải ông lão kia sẽ bị khống chế ở khắp nơi sao?
“Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi”. Có vài người mừng đến mức khóc.
Bởi vì sự lỗ mãng của ông lão, dẫn đến thần y Lâm từ trung lập chuyển sang phe bọn họ, bây giờ thần y Lâm đưa tên sát thủ này tới thì chắc chắn ông lão sẽ hơi kiêng dè.
“Thả ông ta ra”, ông lão gào lên. “Thế thì không được”.
Lâm Chính không cảm xúc nói: “Muốn tôi thả ông ta cũng rất đơn giản. Giao hết tất cả lợi ích ở trong động phủ cho tôi, sau đó để bọn tôi đi, như vậy ông lão này có thể bình yên vô sự đi đến bên cạnh ông”.
“Cậu đang uy hiếp tôi hả? Bạch Viêm tôi và Hắc Hỏa đã canh giữ lăng mộ gần cả trăm năm, sứ mệnh cả đời là bảo vệ lăng mộ của chủ nhân, không cho ai xâm phạm. Hôm nay cậu muốn lấy đi mọi thứ ở đây ư? Tuyệt đối không thể, cho dù cậu có giết Hắc Hỏa, cũng không có khả năng”, ông lão tên Bạch Viêm tức giận quát.
“Xem ra ông không hài lòng lắm nhỉ?”
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó anh bước đến mép cáng, rút thanh kiếm bên hông của người Thương Minh bên cạnh ra, dí vào cổ ông lão trên cáng, không cảm xúc nói: “Tôi sẽ đếm ngược đến ba, nhất định phải cho tôi câu trả lời, nếu không tôi sẽ g ng ta trước, sau đó đánh với ông. Tôi không nghĩ tôi đánh không lại ông, dù sao lúc bắt được ông ta, tôi cũng không tốn nhiều công sức lắm”.
Sắc mặt ông lão Bạch Viêm trắng bệch, siết chặt nắm đấm, cả người dâng lên ngọn lửa cuồng bạo điên cuồng, cơ thể như thể sắp nổ tung đến nơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!