Đợi người máy trở lại bình thường, cơ thể nó đã khôi phục trở lại màu sắc vốn có.
Lệnh Hỏa Quân đã biến thành một cục than đen, vẫn còn giữ hình dạng giấy giụa trước khi chết, toàn thân bốc khói, thoáng có thể nhìn thấy vẻ dữ tợn trên mặt.
Người xung quanh há hốc miệng, kinh ngạc nhìn sững.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến mỗi một người ở đây đều chấn động.
Một vài người sợ đến mức mặt không còn sắc máu, toàn thân run rẩy, chân nhữn ra, thậm chí có người còn ngồi hẳn xuống đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
“Rốt cuộc đây là quái vật gì?”.
Đao Mặc Long đứng sau Lâm Chính nuốt nước bọt.
“Người máy này đã hấp thu lửa của Lệnh Hỏa Quân, kết hợp với năng lượng trong cơ thể mình. Nó khống chế Lệnh Hỏa Quân sau đó bùng nổ, tỏa ra nhiệt độ lửa cao hơn lửa của Lệnh Hỏa Quân không biết bao nhiêu lần, cho nên đã thiêu cháy Lệnh Hỏa Quân. Sức mạnh của thứ này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của tôi”, Ngạo Ưng nói.
Ai cũng biến sắc.
“Các... Các vị, Lưu Viêm Trữũng này tôi không vào nữa, các vị vào đi”.
Có người không chịu nổi cảnh tượng đáng sợ đó, quay đầu chạy.
“Tôi... tôi cũng không cần nữa!”. “Mạng quan trọng hơn...
“Các... Các vị, tạm biệtI”.
Vài người nhát gan quay đầu chạy.
“Kẻ vô năng đi rồi cũng yên tĩnh”, Ngạo Ưng liếc nhìn những người đó, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
“Xem ra Thương Minh chúng ta phải trở về tay trắng rồi”.
Dịch Tiên Thiên nhìn mọi người đều bị dọa sợ, không ai dám ra mặt, lắc đầu thở dài.
Một vài cao thủ không cam tâm, nhưng thực lực của người máy cao thâm khó dò, bọn họ cũng
không dám tùy tiện ra tay.
Bất cẩn một chút là sẽ hóa thành than ngay.