Một tiếng chửi mắng khinh thường vang lên, sau đó một người đàn ông cường tráng mặc áo choàng dài để trần thân trên nhảy ra.
Người đàn ông xăm hình rồng màu đỏ trên người, da dẻ ửng đỏ, tóc đỏ mày đỏ, nhiệt độ quanh người rất cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ chuyên tu Viêm Thuật.
“Là Lệnh Hỏa Quân?”, có người nhận ra người đàn ông đó, lập tức kêu lên.
“Trời ạ, người đã luyện Viêm Thuật đến đại thành, hắn lại đến Lưu Viêm Trũng này?”.
“Lệnh Hỏa Quân mà ra tay, có lẽ nó sẽ bị đập nát”.
“Lệnh Hỏa Quân có sở trường là lửa, không hề sợ lửa. Tôi thấy thứ kia cũng chỉ là dùng lửa tấn công mà thôi, lần này nó gặp phải khắc tỉnh rồi”.
Mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, ai nấy tràn đầy chờ mong.
Người này không phải nhân vật tầm thường, hắn đứng ra giao đấu có lẽ sẽ ngộ ra được vài điều gì đó ở người máy, lượt khiêu chiến tiếp theo của mọi người sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lệnh Hỏa Quân xuất hiện, không nói lời nào mà giết tới, định tiêu diệt người máy.
Hắn chắp hai tay lại, lòng bàn tay phun ra lửa, giống như một mũi thương lửa đâm thẳng vào ngực người máy.
Ẩm! Ngọn lửa tấn công đến một cách mạnh mẽ.
Người máy lùi lại hai bước, ngực đỏ au, giống như sắp bị ngọn lửa đó làm tan chảy.
Đám đông thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Người máy được chế tạo bằng thần thiết đặc biệt. Tuy độ mạnh đáng kinh ngạc, nhưng với trọng lượng của nó, tốc độ sẽ không được nhanh, xem như là một nhược điểm!”, lúc này Ngạo Ưng lên tiếng.
Người xung quanh đều gật đầu, âm thầm nhớ
Lệnh Hỏa Quân đánh trúng một chiêu cũng không do dự, lao tới gần mà đánh. Hai tay hắn giống như đeo găng tay bằng lửa, đấm về phía ngực của người máy một cách điên cuồng. Mỗi một đòn đánh ra đầu có tia lửa bùng nổ, cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong mười nhịp thở ngắn ngủi, năm đấm lửa của Lệnh Hỏa Quân đánh vào người máy khoảng hơn trăm lần.
Ngực của người máy đỏ lên, nhưng... không hề biến dạng, chỉ là chỗ đỏ lửa đó dần dần lan tới các chỗ khác trên cơ thể.
Lệnh Hỏa Quân thở hổn hển, nhìn người máy với vẻ nghiêm trọng.
Người xung quanh cũng cảm thấy không ổn.
“Xem ra thứ này rất mạnh? Nhưng không sao! Xem tao đánh mày thành chất lỏng đây!”.
Lệnh Hỏa Quân gào lên, đột nhiên đánh xuống đất một chưởng, khí kình toàn thân trở nên cuồng bạo, gào lên giận dữ.
“Mởi!".
Âm ầm...
Mặt đất rung chuyển.
Đất dưới chân người máy nứt ra một khe hở. Ngay sau đó, một đường dung nham nóng bỏng từ dưới mặt đất vọt lên, thoáng chốc nhấn chìm người máy, vọt thẳng lên trời xanh.
Ai cũng kinh hãi.
“Dùng khí kình và tổ chức kết cấu dưới lòng đất cưỡng ép biến ra dung nham? Hơn nữa nhiệt độ của dung nham này... thật là khủng khiếp! Đây là thực. lực của Lệnh Hỏa Quân sao?”.
“Thật là lợi hại!".
Đám đông liên tục kêu lên kinh ngạc.
Lệnh Hỏa Quân không ngừng thúc đẩy dung nham thiêu cháy người máy, dung nham bản ra tung
tóe, khiến đám đông sợ hãi lùi lại.
Cứ vậy kéo dài khoảng mười mấy giây, Lệnh Hỏa Quân mới dừng lại.
Dung nham ngừng phun.
Nhìn lại người máy, nó đã bị nướng đến mức toàn thân đỏ như than, nhưng... nó vẫn không biến dạng, không bị nung chảy!
“Cái gì?”.
Lệnh Hỏa Quân run rẩy, không tin nổi.
"Sao có thể như vậy?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhiệt độ đáng sợ làm nóng chảy cả mặt đất, vậy mà người máy đó... lại bình yên vô sự?
Đây rốt cuộc là sức mạnh gì? Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên cạnh ý thức được gì đó, khẽ nói: “Đó là hấp thu năng lượng!”.
“Hấp thu năng lượng?”, Lâm Chính sửng sốt, nhưng anh còn chưa kịp suy ngẫm, người máy đột nhiên lại chủ động tấn công!
Nó đột nhiên cất bước, đi về phía Lệnh Hỏa Quân.
Lệnh Hỏa Quân hoàn hồn lại, nhưng cũng không để tâm, bởi vì tốc độ của người máy không quá nhanh.
Thế nhưng, nó đi chưa được mấy bước, tốc độ đã dần dần tăng lên, thêm mấy bước nữa thì biến thành chạy, thêm mấy bước nữa, tốc độ thoáng chốc đã nâng lên đến trình độ tia chớp.
Lệnh Hỏa Quân kinh hãi, da đầu tê dại, lập tức. lùi về sau, nhưng không còn kịp nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!