Mọi người đồng loạt nhìn sang, vẻ mặt ai nấy nghiêm túc hẳn.
Trên bầu trời cao, mấy bóng người lao vọt đến, ai nấy đều có khí tức cực kỳ khủng khiếp, kinh hãi thế tục.
Đợi những bóng người đáp xuống mới phát hiện đó là các cao thủ của thế gia Công Tôn!
“Thế gia Công Tôn! Thế gia cổ võ xưng bá Tây Vực mấy trăm năm, nổi danh dùng độc, có một không hai! Nghe nói độc thuật của họ đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa. Lần này bọn họ đến đây chắc chắn là để tìm dị hỏa, luyện chế ra độc tố đáng sợ hơn!”, Đao Mặc Long nhỏ giọng hô.
Mọi người lặng lẽ gật đầu.
Lâm Chính kh nhíu mày.
Độc?
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nghĩ nhiều, lại có những luồng khí tức cực kỳ đặc biệt lan tràn về phía này.
“Là nhà họ Ngạo?”.
“Người của nhà họ Ngạo đến rồi!”.
“Chẳng lẽ đó là Ngạo Ưng, một trong tứ công tử?”.
Tiếng la kinh ngạc vang lên đây đó. “Ngạo Ưng?”.
Đao Mặc Long kêu lên kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía một bóng người mạnh mẽ trong số họ.
Ở trung tâm những bóng người đáp xuống đất là một người đàn ông mặc áo màu xanh lơ, dáng vẻ tuấn tú. Đợi người đó hạ xuống, người xung quanh lập tức tiến tới chắp tay hành lễ và chào hỏi.
Danh tiếng cực kỳ cao. “Ngạo Ưng là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu không biết Ngạo Ưng sao?”, Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính đầy kỳ quái.
“Tôi thật sự không biết về những thế gia cổ võ này”, Lâm Chính cười lúng túng.