“Thực ra bên ngoài lãnh thổ có rất nhiều hang động đại năng, dù sao biên cương của Long Quốc cổ cũng không thống nhất, lại thêm các bậc đại năng thường hay gây chuyện. Ví dụ như những đại năng dây vào kẻ thù mà muốn yên tâm tu luyện, thì phải ẩn náu ở ngoài lãnh thổ. Rất nhiều đại năng cũng vì vậy mà viên tịch ở bên ngoài”, Thần Hỏa Thánh Nữ giải thích.
Lâm Chính bừng hiểu ra, khẽ gật đầu.
Sau khi vượt qua biên giới, xe lái về phía Tây Bắc khoảng hai tiếng nữa mới dừng lại.
Lâm Chính nheo mắt, là đầu một dãy núi.
“Cậu Lâm, tiếp theo phải đi bộ thôi”, Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng nói: “Trong dãy núi không tiện đi xe, hơn nữa đi xe mục tiêu quá lớn, dễ bị người ta phát hiện ra. Cho dù chúng ta giơ cờ của Thương Minh thì cũng khó tránh có người liều mạng!”.
“Vậy thì đi bộ đi”, Lâm Chính nói. Dịch Tiên Thiên gật đầu, rồi phất tay lên. Lập tức có mấy người của Thương Minh giơ.
một ngọn cờ lớn lên, trên cờ là ký hiệu của Thương Minh.
Sau đó mọi người xếp thành hàng, rồng rắn đi vào sâu trong núi.
Đi mãi, đi mãi, Lâm Chính bỗng phát hiện nhiệt độ của dãy núi này đang dần tăng lên.
Lúc đầu nhiệt độ dưới chân chỉ hơn 20 độ, đi không đến nửa tiếng đã lên đến gần 40 độ.
“Xem ra đây là đất cực dương”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Lưu Viêm Trũng là nơi bậc đại năng Viêm Thuật vùi xương, cho dù nơi này không phải đất cực dương, nhưng có xương cốt của đại năng kia thì cũng sẽ dần chuyển thành đất cực dương”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Nơi này rất phù hợp để người của đảo Thần Hỏa các cô tu luyện, tại sao các cô không đến đây tu luyện, mà lại ru rú ở một hòn đảo?”, Lâm Chính kỳ quái hỏi.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi biến sắc, ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này anh đừng hỏi đến nữa, đừng hỏi đến nữa”.
Xem ra trong này còn có ẩn tình gì đó.
E rằng Lưu Viêm Trũng này... cũng có liên quan đến Thần Hỏa Tôn Giả.
Lâm Chính suy nghĩ. Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước. Nhiệt độ xung quanh đã lên tới 60 độ.
Dịch Tiên Thiên có chút không chịu nổi, quần áo đã ướt sũng mồ hôi.
Cũng may ông ta đã chuẩn bị trước, lấy ra một chiếc điều hòa loại nhỏ được đặt làm riêng, đeo lên trên người để tạo không khí lạnh. Những cao thủ khác của Thương Minh vẫn có thể cầm cự, nhưng ai nấy đều mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển.
Đúng lúc này, một mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Lâm Chính như ngừng thở.
“Có biến!”, Thần Hỏa Thánh Nữ quát.
Đoàn người lập tức dừng lại.
Bọn họ nheo mắt nhìn, chỉ thấy trên con đường phía trước có không ít thi thể đang nằm ngổn ngang.