Trương Kỳ Nhan sợ đến mức hồn bay phách lạc, cả người run lập cập.
Tay này có to hay không?
Tổng doanh thu mấy bộ phim của cô ta còn không bằng con số lẻ của "Chiến Hổ', cô ta lấy gì để so sánh chứ?
Huống hồ nhân vật như thần y Lâm cần quan tâm đến doanh thu phòng vé sao? Giá trị thị trường của Dương Hoa không biết nhiều gấp bao nhiêu lần công ty quản lý đứng sau cô ta, cô ta lấy gì để vênh váo với nhân vật như vậy chứ?
"Chủ tịch Lâm, đều là hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi! Chúng tôi biết sai rồi!".
Trần Hỉ hoàn hồn đầu tiên, vội cúi đầu khom lưng mỉm cười, nhưng mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng sợ hãi.
Trời đất ơi, nếu ông ta biết đây là Chủ tịch Lâm nổi tiếng như cồn, thì đánh chết ông ta cũng không dám đắc tội.
"Hay cho câu hiểu lầm! Tống Kinh quay phim chắc cũng không bá đạo như ông! Cả bến sông rộng lớn như vậy bị các ông phong tỏa, ngay cả người dân Giang Thành cũng không được đặt chân tới? Các ông là vua làng à?", Lâm Chính bình thản nói .
"Việc này... việc này..., Trần Hỉ không biết nên nói gì cho phải.
"Chủ tịch Lâm, chúng tôi biết sai rồi, đảm bảo. sau này sẽ không tái phạm nữa, anh hãy cho chúng tôi một cơ hội đi", Trương Kỳ Nhan nặn ra một nụ cười, nói với giọng điệu hơi nũng nịu, hi vọng có thể dựa vào tư sắc để lấp liếm cho qua.
Nhưng sao Lâm Chính có thể nhìn trúng loại dung chỉ tục phấn như cô ta chứ?
Trương Kỳ Nhan thầm tức giận, trong lòng mắng chửi Lâm Chính không hiểu phong tình.
Nhưng khi nhìn thấy Liễu Như Thi đứng bên cạnh Lâm Chính, thì không khỏi tự thẹn kém sắc.
So với người đẹp tự nhiên như Liễu Như Thị, thì người đẹp dựa vào dao kéo và son phấn như cô ta đâu còn chút ưu thế nào?
"Chủ tịch Lâm, không biết không có tội mà, nếu chúng tôi biết anh đến, thì sao có thể đối xử với anh như vậy chứ? Anh cũng đừng chấp chúng tôi nữa! Anh phải biết rằng bộ phim này do công ty giải trí Gia Hoàng đầu tư quay, chúng tôi cũng chỉ muốn quay cho tốt thôi", đúng lúc này, Tiếu Nam vẫn luôn giữ im lặng cũng lên tiếng, tuy nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu uy hiếp thì vô cùng rõ ràng.
"Công ty giải trí Gia Hoàng? Anh lấy nó ra để uy hiếp tôi sao?", Lâm Chính nhìn về phía Tiếu Nam, bình thản hỏi.
"Uy hiếp thì không dám, tôi chỉ muốn nói cho. anh biết sự thật thôi. Tốt xấu gì công ty giải trí Gia Hoàng cũng nằm trong tốp ba cả nước, tuy không bằng Dương Hoa của anh, nhưng tôi nghĩ hai nhà xảy ra mâu thuẫn vì chuyện nhỏ nhặt này thì chắc hẳn cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến quý công ty nhỉ? Anh Lâm đừng vì cái nhỏ mà bỏ cái to", Tiếu Nam trầm giọng "khuyên nhủ".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!