Nghe thấy câu hỏi đó, Trương Kỳ Nhan bật cười. Nụ cười mang vẻ giễu cợt và khinh thường. Cô ta nheo mắt nhìn Lâm Chính nhưng không nói gì. Có lẽ lúc này im lặng chính là sự kinh thường đỉnh cao nhất.
Nhiều người cười theo. Có người không nhịn được thêm nữa bèn lên tiếng: “Tên nhà quê tới từ đâu vậy? Đến cả cô Trương - đại minh tinh mà còn không biết sao. Anh đã từng nghe qua bài hát “Tâm băng' chưa? Anh không biết top 20 những nữ minh tỉnh có thu nhập cao nhất là những ai hả? Anh không biết doanh thu phòng vé của cô ấy đã lên tới hàng trăm triệu tệ sao? Cô ấy không nổi tiếng, lẽ nào anh nổi tiếng? Đúng là đồ nhà quê. Cũng không tự coi lại mình là ai!”, dứt lời, đám đông bật cười haha.
“Được rồi cô Trương, đừng lãng phí thời gian với loại người này nữa. Đạo diễn Trần, nếu ông không giải quyết được thì chúng tôi về trước. Ở đây đông người quá, tôi thấy thối. Tôi ghét bầu không khí này”, Tiếu Nam chau mày.
“Đúng là chẳng ra làm sao, không thể bằng thành phố được. Tôi thấy buổi quay hôm nay bỏ đi”, Trương Kỳ Nhan lắc đầu.
Trần Hỉ cũng bực lắm. Thù lao của hai người này không hề thấp. Chậm trễ một ngày là tốn thêm cả đống tiền. Tới khi đó biết ăn nói thế nào với bên đầu tư đây.
“Xông lên cho tôi, đuổi bọn họ đi”, Trần Hỉ gẵn giọng.
“Đạo diễn Trần. Như vậy không hay lắm đâu. Người đông thế này, nếu có ai mà quay phát lên mạng cảnh chúng ta đàn áp thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tổ phim mất”, người nhân viên bên cạnh lên tiếng.
“Vậy thì bao vây lại, đánh kín. Chặn đám fan đừng để cho họ quay được chẳng phải là xong sao? Chuyện này còn phải để tôi dạy nữa à?”, Trần Hỉ gầm lên.
“Điều này...thôi được”, đám đông gật đầu, sau đó lập tức ra tay. Cả đám la lên, vài người bảo vệ đang nằm dưới đất cũng bò dậy, cười dữ tợn với Lâm Chính và Liễu Như Thi.
Đám đông vội vàng lấy điện thoại ra chụp. Thế nhưng Lâm Chính và Liễu Như Thi đã bị vây kín, bọn họ không chụp hay quay được gì.
“Bọn họ định làm gì vậy?”
“Chắc là ra tay rồi đấy”.
“Đúng là bỉ ổi, còn không cho chúng ta quay lại”.
“Hai người đó đúng là đen đủi mà”.
Người qua đường xôn xao bàn tán. Trương Kỳ Nhan và Tếu Nam nhéo mắt cười. Đây không phải là lần đầu bọn họ thấy Trần Hỉ sử dụng thủ đoạn như thế này.
“Các người định làm gì vậy? Đứng lại cho tôi", Liễu Như Thi tái mặt, hét lớn.
“Như Thi, không sao đâu. Tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính nói. Liễu Như Thi gật đầu nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Đưa bọn họ đi. Nếu phản kháng thì đấm cả hai chân hai tay cũng không sao”, người bảo vệ trước đó tấn công Lâm Chính gầm lên.
“Ok lai"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!