Tình thế có vẻ căng thẳng. Nhiều người qua đường lấy điện thoại ra chụp choẹt. Lâm Chính đứng quay lưng, hơn nữa còn đội mũ nên mọi người không nhìn rõ mặt anh.
Anh chẳng bận tâm tới đám bảo vệ này. Anh biết họ chẳng qua là vì chức trách. Nhưng chức trách là một chuyện, cậy thế bắt nạt người khác là chuyện khác.
“Nếu mọi người ăn nói đàng hoàng thì chúng tôi cũng không làm khó làm gì. Thế nhưng thái độ của các người kém quá, vì vậy chúng tôi không đi đâu hết”, Lâm Chính đáp lại.
“Cậu...được lắm. Chúng tôi nói mà các người không nghe thì đừng có trách chúng tôi đấy”, vài người bảo vệ tỏ ra tức giận, đồng loạt lao lên. Thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của Lâm Chính. Tất cả bị hạ gục trong nháy mắt.
“Ây da..., tiếng gào thét vang lên. Người đi đường thất kinh. Sự việc đã khiến tổ phim phải chú ý.
“Cắt cắt!", đạo diễn tức giận, hét lớn rồi dẫn theo người chạy tới.
“Chuyện gì vậy?”, người đạo diễn trầm giọng.
“Đạo diễn, bọn họ làm loạn, còn đánh người nữa”, anh Nhậm chỉ vào Lâm Chính. “Cái gì?", đạo diễn tức điên. “Mau nhìn xem đó là đạo diễn Trần HỶ”
“Ôi trời, đó là đạo diễn quay bộ phim Người sói lúc nửa đêmể và Vị vua cuối cùng' đúng không?”
“Tôi thích xem phim của ông ấy lắm”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!