Liễu Như Thi ngồi im trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô giống như người mất hồn.
“Như Thi, cô thế nào rồi?”, Lâm Chính bước vào. phòng hồi sức.
“Lâm Chính”. Liễu Như Thi mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tốt".
“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào như trút được gánh nặng.
“Thật không ngờ anh có thể cứu sống được tôi...tôi tưởng là tôi chết rồi. Y thuật của anh quả thật đáng sợ”, Liễu Như Thi nhìn cánh tay tái nhợt của mình và lầm bầm.
“Thiên cung Trường Sinh giết cô, mối thù này tôi từ từ tính sổ với họ. Giờ việc quan trọng là cô phải nhanh chóng hồi phục, rõ chưa?”, Lâm Chính dịu dàng nói.
Liễu Như Thi khẽ run lên, sau đó bật cười: “Tôi khỏe nhiều rồi, chắc chắn là do thuốc của anh tốt. Tôi cảm thấy không còn đau đớn gì nữa, chỉ là chân...vẫn chưa có lực”.
“Đó cũng là điều bình thường thôi. Dược lực đang điều hòa cơ thể cô, tập trung vào phần chân, tầm hai ngày nữa tôi sẽ giúp cô thải bớt tác dụng phụ của thuốc, sau đó chân của cô sẽ hồi phục như thường”, Lâm Chính nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!