“Sao hả? Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”, Lâm Tán nhíu mày.
“Đương nhiên là nói sai rồi. Tôi nói ông biết, nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ chọn đối đầu với nhà họ Lâm”.
Lâm Chính dập tắt đầu thuốc lá, nhẹ giọng nói: “Bởi vì lần này tôi sẽ khiến những người đến từ gia tộc Lâm Thị đó vào Giang Thành rồi sế không ra được nữa!".
“Ngông cuồng! Láo xược! Không biết trời cao đất dày! Cậu dựa vào đâu? Chỉ dựa vào đám tôm tép nhãi nhép này sao?”, Lâm Tán không hề khách sáo mắng chửi.
“Khốn kiếp!”.
“Ông muốn chết!”.
Mọi người tức giận, lập tức vọt đến muốn xé xác Lâm Tán, nhưng bị Lâm Chính chặn lại.
Anh đứng dậy, cầm bảo kiếm đặt trên bàn lên. Kinh Hồng!
Sau đó, anh đi đến vườn hoa ở phía trước trang viên, căm kiếm xuống đất.
Lâm Tán cười nhẹ, hoàn toàn không sợ, chỉ quan sát nhất cử nhất động của Lâm Chính.
Trong mắt ông ta, mỗi một cử động của Lâm Chính đều để lộ sự sốt sảng, bàng hoàng, bất lực.
Ông ta tin rằng, trong lòng Lâm Chính lúc này tất nhiên là cực kỳ hoảng sợ, tất nhiên là cực kỳ sợ
hãi, tất nhiên là đang suy nghĩ đối sách.
Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên thốt ra một câu nói kỳ lạ.
“Có lẽ đã đến nơi rồi”.
Lâm Tán ngạc nhiên: “Cái gì đến rồi?”.
Ông †a vừa dứt lời, một luồng khí tức cực kỳ bá đạo, đồi dào mà nghịch thiên thoáng chốc bao trùm toàn bộ trang viên.
Cuồng bạo, vô thượng, chí tôn, thần thánh!
Không gì sánh được!
Không thể khiêu chiến!
Đó là uy thế của khí tức này!
“AI AI AI”.
Đối diện với luồng khí tức đó, Lâm Tán bị dọa đến mức la lên thất thanh.
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng. Quân đều quỳ xuống đất, hoàn toàn không thể đối kháng lại khí tức khủng khiếp nghịch thiên, tuyệt thế vô song này.
Dù là Trương Thất Dạ cũng cản chặt răng, cố gắng gượng không quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!