Lâm Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nhìn anh với vẻ khó tin. Tuy đang cầm thanh kiếm bảy sắc đáng sợ kia, nhưng không biết tại sao, anh ta cảm giác thanh kiếm trong tay nặng tựa nghìn cân, anh ta...
không dám giơ nó lên...
Có lẽ anh ta cũng biết, lúc này mình không thể đánh thăng thần y Lâm được.
Sự tự tin của anh ta đã hoàn toàn biến mất... Lâm Chính bước tới đứng trước mặt Lâm Anh Hùng, nhưng anh không giết luôn, mà nhìn thanh
kiếm trong tay anh ta, chìa tay ra lấy.
Toàn thân Lâm Anh Hùng căng cứng, không dám động đậy...
"Thanh kiếm này... tên là gì?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Kinh Hồng..."
Lâm Anh Hùng ngập ngừng một lát rồi đáp.
"Ồ, đây là thần kiếm chí bảo Kinh Hồng truyền qua các đời nhà họ Lâm sao?", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
"Anh cũng biết Kinh Hồng?", Lâm Anh Hùng kinh ngạc: "Chỉ có người trong nội bộ nhà họ Lâm biết tới thanh kiếm này, hơn nữa phải là những người cấp phó gia chủ trở lên mới biết, sao... sao anh lại biết?".
"Tôi biết nhiều thứ lắm, chỉ là một thanh kiếm Kinh Hồng sao tôi lại không biết chứ?".
Lâm Chính múa may thanh kiếm, bình thản nói: "Anh đi đi".
"Đi?".
Lâm Anh Hùng kinh ngạc nhìn anh: "Anh để tôi đi sao? Anh... anh không giết tôi à?".
"Anh yên tâm, tôi không định giết anh! Thực ra tôi với anh không thù không oán, nếu không phải lập trường bất đồng thì có khi chúng ta có thể làm bạn đấy", Lâm Chính vừa quan sát kiếm Kinh Hồng vừa nói.
"Đúng là lập trường bất đồng, hơn nữa anh là người mà nhà họ Lâm bắt buộc phải giết. Có lẽ thiên phú của anh cao hơn tôi, nếu để anh sống, thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ khó mà giành được phần thắng ở đại hội", Lâm Anh Hùng đanh giọng nói: "Thế nên cho dù anh thả tôi, thì tôi vẫn sẽ trở về tập hợp lực lượng của nhà họ Lâm để giết anh".
"Nếu thế thì lần sau các anh phải mang thêm nhiều người hơn, nếu không chỉ vài người như vậy. đến Giang Thành cũng chỉ chết uổng thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh yên tâm, lần sau tôi đến chắc chắn sẽ là cường giả siêu cấp sánh được với thiên địa, uy chấn thế giới. Anh không biết thế lực của gia chủ Lâm Thị chúng tôi đâu, nếu bọn họ thực sự nhằm vào ai, thì chắc chăn sẽ khiến người đó biến mất, không tha một ai", Lâm Anh Hùng trầm giọng nói.
"Tôi chờ anh, mong là nhà họ Lâm các anh đừng khiến tôi thất vọng. Nếu còn phái những hạng người vớ vẩn đến thì chỉ có lãng phí thời gian của mọi người thôi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!