Tuy Lâm Anh Hùng rất lấy làm khó chịu, nhưng cũng không phủ nhận lời mà người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nói.
Thế giới này quả thực rất tàn khốc, hoàn toàn không có đạo nghĩa gì cả.
Muốn đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn.
Người bên trên như vậy, người bên dưới cũng như vậy.
Trong môi trường độc hại các lĩnh vực điên cuồng cạnh tranh, đã không còn tồn tại người chân thành thật thà nữa rồi.
Cho dù có, thì bọn họ cũng dần bị đào thải...
Lâm Anh Hùng nhìn trần nhà rách nát của nhà nghỉ, ánh mắt trở nên nóng rực.
€ó lẽ chỉ có giành được chiến thăng ở đại hội, lên tới đỉnh cao, khiến người đời thần phục, mới không cần phải làm những việc khiến người ta ghê tởm như vậy.
Anh ta ngồi ở sô pha, nhắm hai mắt lại, định đánh một giấc.
Đêm đã khuya.
Nhưng mọi người không về phòng, mà tụ tập ở phòng của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn. Bọn họ đều ngủ ngồi, hơn nữa lúc ngủ kiếm không rời người, đây là thói quen được nuôi dưỡng do đi lại bên ngoài trong thời gian dài.
Lâm Anh Hùng quanh năm tu luyện bên ngoài nên cũng như vậy.
Nhưng trong đêm khuya, đúng lúc anh ta sắp chìm vào giấc ngủ, thì bỗng bị một luồng sát khí dữ tợn kích thích. Anh ta mở bừng mắt, nhìn chòng chọc phía trước, mới phát hiện một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trong phòng khách.
"Ai vậy?".