Đám đông nghe thấy vậy bèn nhìn nhau và tỏ ra do dự. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại đứng lên. Tất cả sợ hết hồn
“Ông tổ ơi, xin ông đừng lên tiếng nữa có được không? Tôi xin ông đấy”, Trương Lạc Hoa cuống cả lên.
Lâm chính chỉ nhìn người này băng vẻ kỳ lạ: “Tôi không lên tiếng thì tôi nộp tiền kiểu gì?"
“Nộp tiền”, Trương Lạc Hoa giật mình.
“Đúng thế".
Lâm Chính lấy ra một tấm thẻ, đưa tới: “Trong này có 100 tỷ tệ, tôi mua mạng của tôi và vợ tôi. Các người đi quẹt thẻ đi”.
“Thật sao?", chị Đào bàng hoàng.
“Lâm Chính, anh lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy?”, Tô Nhu giật mình, vội vàng nhìn Lâm Chính.
“Em yên tâm, anh sẽ đưa em rời khỏi đây an toàn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Tô Nhu hơi bực mình. Tới lúc này rồi mà Lâm Chính còn ăn nói linh tinh được. Kẻ che mặt nhìn anh, thấy anh ăn mặc bình thường bèn hừ giọng: “Nhóc, tôi khuyên cậu đừng giở trò. Nếu như trong tấm thẻ này không có 100 tỷ tệ thì tôi đành phải xử lý cậu và vợ cậu đấy”.
“Thì cứ kiểm tra trước đi”, Lâm Chính đáp lại.
Đối phương hừ giọng, lấy máy quẹt thẻ ra kéo một đường rồi ấn nút. Một lúc sau hắn bàng hoàng.
“Sao rồi? Có tiền không?”, chị Đào vội hỏi.
“Chỉ có vài trăm triệu, không đủ”, người đàn ông sững sờ, run rẩy nói.
“Không đủ sao, mẹ kiếp hẳn định chơi chúng ta à”, chị Đào tức giận, định phát tiết nhưng tên kia đã kéo lại chỉ vào màn hình máy. Chị Đào lập tức hóa đá.
“Là...tài khoản của chủ tịch Lâm...lẽ nào người này..”, chị Đào lầm bầm.
“Chỉ mong là không phải, nếu không chúng ta xong đời rồi”, người đàn ông che mặt bặm môi.
Những người còn lại cũng tò mò, bọn họ không biết chị Đào và người đàn ông kia trao đổi gì, chỉ thấy họ tái mét mặt.
“Lẽ nào tiền không đủ?, Trương Lạc Hoa lầm
Tim Tô Nhu cũng đập thình thịch. Vào lúc nguy hiểm thế này cô chỉ biết cầu nguyện. Cậu nguyện Lâm Chính có thể tạo ra được kỳ tích, rằng tiền trong tấm thẻ không thiếu.
“Thế nào, đủ không?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông nuốt nước bọt: “Chắc đủ rồi”.