Lâm Chính biết có nói với Tô Nhu rằng Dương Hoa là của mình, Tô Nhu cũng không tin, thay vì vậy thì đổi cách nói khác.
Thực tế Lâm Chính cũng không nói dối, số tiền đó đúng là nhờ vào y thuật của mình mà kiếm được, cũng không tính là lừa gạt.
“Anh khám bệnh cho ai? Nhiều... Nhiều tiền thế sao?”, Tô Nhu nói lắp.
“Đương nhiên là khám cho người có tiền. Y thuật của chồng em cũng rất lợi hại, nay khám cho người này được năm triệu, mai khám cho người kia được mười triệu, dần dần tích cóp được chừng đó! Không có gì lạ cả”, Lâm Chính cười nói.
“Thật sao?”, Tô Nhu đầy vẻ nghỉ ngờ.
“Nói với em rồi mà em cũng không tin? Vậy được, anh nói thật, thật ra anh là thần y Lâm của Giang Thành, một tỷ này là số tiền lẻ của Dương Hoa. Đừng nói là một tỷ, mười tỷ cũng không phải vấn đề gì lớn", Lâm Chính nhún vai nói.
“Vậy em thà tin rằng anh kiếm tiền nhờ khám cho người bệnh, anh mà là thần y Lâm thì quá hoang đường”.
Tô Nhu không vui nói.
Nói thì nói vậy, nhưng sâu trong mắt cô vẫn toát lên vẻ nghỉ hoặc.
Lâm Chính này càng lúc càng khiến cô không nhìn thấu.
Phong cảnh nhà hàng này không tệ, có thể nhìn thấy cảnh đêm của một nửa Úc Thành. Vì là nhà hàng nổi tiếng, quy cách rất cao, không ít người đến đây dùng bữa, trong đó có vài người nổi tiếng trên mạng đến đây check-in.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó bắt đầu gọi món.
“Tiểu Nhu, em gọi món đi, cứ gọi tùy thích, đừng khách sáo với anh. Tiền chồng em không thiếu”, Lâm Chính cười nói.
“Xem bộ dạng nhà giàu mới nổi của anh đi, đúng là”, Tô Nhu khẽ hừ, nhưng tâm lý ít nhiều vẫn không cân bằng.
Cô luôn cho rằng Lâm Chính không có tích sự gì, nhưng hôm nay xem ra, hình như cô đã lầm.
Nếu người đàn ông này nói thật thì đáng sợ quá.
Trong thời gian nửa năm có thể kiếm được nhiều như vậy?
Thế thì hiệu quả và lợi ích mạnh hơn công ty cô không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng cô hơi phức tạp, nhưng cũng cực kỳ lo lắng.
“Chỉ hi vọng lời anh nói là thật, đừng là tiền gì bất nghĩa...
Tô Nhu thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu mở thực đơn ra.
Đúng lúc đó, vài người cầm máy quay đi về phía này.
“Chào buổi tối mọi người, nơi này là nhà hàng Bí Mật Vienna nổi tiếng nhất Úc Thành. Nghe nói dùng bữa ở đây chỉ phí thấp nhất là hai mươi nghìn tệ, không đủ thì không thể dùng bữa ở đây đâu. Hôm nay, mời mọi người cùng tôi xem xem rốt cuộc nơi này có gì mới lạ không nhét!”.
Một người đàn ông có ảnh hưởng trên mạng cười tươi trước ống kính.
Một vài vị khách nhìn hắn, ai cũng kinh ngạc kêu lên.
“Là Hòa Dã, trời ạ, người nổi tiếng trên Khoái Âm đấy!".
“Người follow anh ta đã lên đến sáu mươi triệu người!”.
“Không ngờ anh ta lại đến đây!”.
Một vài vị khách nữ phấn khích hỏi mượn nhân viên phục vụ giấy bút, chuẩn bị xin chữ ký của người kia.
Quản lý nhà hàng nghe tin cũng chạy đến, đích thân giới thiệu cho Hòa Dã một vài đặc điểm đặc sắc của nhà hàng.
“Đây là chỗ ngồi ngắm cảnh của nhà hàng, ngồi ở đây có thể vừa thưởng thức cảnh đêm phồn hoa ở Úc Thành vừa nếm món ngon ở nhà hàng, chắc chắn là sự lựa chọn của nhiều vị khách du lịch đến Úc Thành”, quản lý đi đến chỗ Lâm Chính, mỉm cười giới thiệu.
“Tốt lắm, tốt lắm!”.
Hòa Dã gật đầu, liếc nhìn Lâm Chính và Tô Nhu, nghiêng đầu nói: “Quản lý, chúng tôi muốn một mình quay phong cảnh ở nơi này, anh có thể nói hai vị khách kia đổi chỗ ngồi không? Chúng tôi không muốn có người lọt vào ống kính”.
“Không thành vấn đề!". Quản lý lập tức đồng ý.
Một người nổi tiếng trên mạng đến quay video sẽ nâng cao độ nhận biết của nhà hàng lên một tâm cao mới, đương nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh cách tuyên truyền miễn phí này.
Quản lý lập tức đi tới, bày tỏ ý của mình. “Đổi bàn?”.
Lâm Chính nhíu mày: “Hay là thôi đi, tôi hiếm khi ra ngoài ăn với vợ tôi, tôi không muốn làm cô ấy mất hứng. Thế này, đợi chúng tôi ăn xong, anh hãy nói bọn họ đến đây quay”.
“Chuyện này..”, quản lý hơi khó xử.
Nhưng Hòa Dã vừa vặn nghe thấy câu nói của anh.
“Này, anh bạn, chúng tôi chỉ quay cảnh ở đây, không tốn bao nhiêu thời gian của anh đâu, anh và bạn gái anh hãy đổi bàn khác nhanh đi. Đội ngũ chúng tôi có mấy chục người ở đây, lỡ thêm một giây không biết sẽ lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực! Đừng để tôi khó xử”, Hòa Dã đi tới, kiêu ngạo nói.
“Lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực không liên quan đến tôi, các người muốn quay cảnh gì càng không liên quan đến tôi! Quản lý, chúng tôi gọi món xong rồi, cho người mang món ăn lên đi”.
Lâm Chính đưa thực đơn tới, bình tĩnh nói.
Tô Nhu có vẻ không tự nhiên, cô cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không xem ngày, rắc rối kéo đến liên tục.
“Anh bạn, anh có ý gì? Nói chuyện đàng hoàng với anh mà anh có thái độ đó?”, Hòa Dã nổi giận.
Từ khi trở thành người có ảnh hưởng, đâu ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Dù là đi đâu, hắn cũng là nhân vật được nhiều người xoay quanh. Vốn tưởng người này nhìn thấy mình sẽ khách sáo đổi bàn, nào ngờ người ta lại từ chối.
Không coi người nổi tiếng như mình ra gì sao?
Hòa Dã tức giận nghĩ bụng.
“Làm phiền các anh cút mau đi, đừng ảnh hưởng tới tôi và vợ tôi dùng bữa, sự kiên nhãn của tôi có hạn”, giọng nói của Lâm Chính cũng dần lạnh đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!