Tô Nhu bên cạnh kinh hãi, vội vàng giật lấy bản hợp đồng, sau đó cười nói: "Thưa ông, ông khách khí quá, sao chúng tôi lại dám nhận thứ đồ quý giá này được chứ?”
“Hả?”
Thấy vậy, tông chủ Cùng Châu Phái sợ hãi đến mức dập đầu xuống đất.
“Mong phu nhân đừng từ chối, làm ơn hãy nhận lấy mảnh đất này!”
“Nếu phu nhân vẫn còn oán trách chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng làm bất kì điều gì để có thể xoa dịu cơn giận của phu nhân!"
“Làm ơn đừng từ chối!”
Người của Cùng Châu Phái hoàn toàn bị hành động của Tô Nhu làm cho hoảng sợ.
Bọn họ cho rằng Tô Nhu vẫn đang ghi thù chuyện cũ, nếu Tô Nhu vẫn không chịu tha thứ thì Cùng Châu Phái cũng coi như xong đời, nên tất cả đều bị dọa sợ đến mức mất hồn mất vía.
Tô Nhu bối rối, không biết phải làm gì.
“Xem ra phu nhân vẫn không chịu tha cho chúng tôi! Dẫn người tới đây!", tông chủ Cùng Châu Phái nghiêm mặt quát.
Sau đó, một số đệ tử bị kéo lên. Nhìn thấy vậy, Tô Nhu vô cùng sững sờ.
Vậy mà lại là đám người Nhâm Hùng đã mưu hại cô trước đó!
Tuy nhiên vừa gặp lại, tất cả đều quỳ xuống đất, từng người một gào thét, bò về phía Tô Nhu, miệng càng la hét lớn hơn.
"Cô Tô Nhu, xin hãy tha thứ cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"
“Chúng tôi là đồ khốn kiếp, chúng tôi không phải con người, chúng tôi là súc sinh, làm ơn hãy bỏ qua cho chúng tôi”
“Cô Tô Nhu, cầu xin cô, tôi không muốn chết...”
Một số người gào thét, thậm chí còn đưa tay ra kéo lấy Tô Nhu. Tô Nhu giật mình, hét toáng lên rồi vội lùi lại.
Lúc này, tông chủ Cùng Châu Phái nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều bởi vì lũ khốn kiếp này có ý đồ xấu xa, hãm hại Cùng Châu Phái, đắc tội với Lâm phu nhân! Tuyệt đối không thể tha thứ được! Theo quy tắc tông phái, xử chết ngay lập tức!"
“Tuân lệnh!”
Những người phía sau không chút nghĩ ngợi, rút kiếm chém vào cổ đám người này.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng da thịt bị nứt toác không ngừng phát ra.
Sau đó, những đầu người đẫm máu lăn xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Con ngươi của Tô Nhu trợn tròn, sắc mặt kinh hãi tái nhọt, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngất lịm.
Lâm Chính vội vàng đỡ Tô Nhu, cau mày nhìn chằm chằm tông chủ Cùng Châu Phái nói: "Ai bảo ông làm những chuyện này? Ông đã dọa sợ phu nhân của tôi rồi, biết chưa hả?”
Tông chủ Cùng Châu Phái sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội quỳ xuống dập đầu, sốt săng lên tiếng: "Thần y Lâm xin hãy tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi đi thân y Lâm!”
“Cút sang một bên!” Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, quay sang nhìn đám người cậu Trình vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác như bị sét đánh.
Ánh mắt này ngay lập tức khiến đám người cậu Trình run sợ, tất cả đều hốt hoảng lùi lại.
"Anh... anh là thần y Lâm sao? Không thể nào... tông chủ, trưởng lão, các người không nhầm lẫn gì chứ?", cậu Trình không thể tin được, giọng điệu run run.
Nhưng những người này hoàn toàn phớt lờ cậu Trình.
Bây giờ họ chỉ hy vọng răng mình không liên quan gì đến người nhà họ Trình!
Bởi vì cậu Trình này dám bày trò mưu hại phu nhân của thần y Lâm...
Với tính tình của thần y Lâm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đám người này được chứ?
Tuy nhiên, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ măng mỏ: "Các người bị mù thật rồi! Lẽ nào các người chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm như thế nào sao? Người này hoàn toàn không giống với thần y Lâm, sao anh ta có thể là thần y Lâm được chứ?"
"Vậy phải trông như thế nào? Như thế này à?", Lâm Chính lấy ra một cây châm bạc đâm vào cổ, khôi phục lại diện mạo vốn có, bình tĩnh nói.
Lúc này, cậu Trình hoàn toàn chết lặng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa mới di chuyển.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!