"Nếu Đại trưởng lão hài lòng, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng”, Lâm Chính nói.
“Ký hợp đồng ư?”
Đại trưởng lão hỏi với sắc mặt kỳ quái: "Hợp đồng gì?"
"Đương nhiên là ký kết hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoai Đại trưởng lão, nếu như ông hài lòng với chiếc nhẫn thì chẳng phải chúng ta có thể quyết định luôn
sao?", Tô Nhu nở nụ cười, vội vàng nói.
"Tôi có nói chiếc nhẫn này có thể đổi lấy mảnh đất Thanh Lam Hoa à?", Đại trưởng lão híp mắt nói.
Tô Nhu nghe xong cũng sững sờ.
Lâm Chính hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thoải mái lại.
"Không phải chứ, Đại trưởng lão, ông đã lấy nhẫn của chúng tôi, sao lại..., Tô Nhu không hiểu hỏi.
"Thật xin lỗi cô Tô, vừa rồi tôi đã chuyển quyền sở hữu mảnh đất Thanh Lam Hoa cho cậu Trình rồi! Cho dù tôi muốn bán cho cô cũng không được”, Đại trưởng lão nói.
“Cái gì?”
Tô Nhu sửng sốt, lập tức lấy lại bình tĩnh, nói: "Vậy Đại trưởng lão hãy trả lại chiếc nhãn cho chúng tôi... chúng tôi sẽ không mua..."
Nói xong, cô tiến lên định lấy lại chiếc nhãn.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa di chuyển, một số đệ tử của Cùng Châu Phái đã ngay lập tức chặn cô lại.
“Các người đang làm gì vậy hả?”, Tô Nhu lo lẳng.
“Làm gì ư? Câu này phải hỏi cô mới đúng”.
"Các người đã tặng nhãn cho trưởng lão của chúng tôi, sao có thể đòi lại? Các người coi Cùng Châu Phái chúng tôi là gì?
"Cút lại đây, nếu không tôi sẽ bẻ gãy tay chân cô!"
Các đệ tử mắng chửi dữ tợn.
Tô Nhu nghe vậy, cả người tức giận đến mức run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Các người thật vô liêm sỉ! Thế mà lại muốn cướp đồ của chúng tôi!"
"Tôi cướp đồ của cô khi nào? Chiếc nhãn này không phải là chồng cô tặng cho tôi sao?
Mọi người ở đây đều có thể làm chứng”, Đại trưởng lão cười nói.
"Đúng vậy, chúng tôi đều có thể làm chứng!"
"Đó là món quà mà các người tặng cho trưởng lão của chúng tôi!"
“Làm gì có chuyện tặng rồi đòi lại? Cô đang đùa chúng tôi đấy à?”
"Tôi khuyên cô nên giữ mồm giữ miệng, đừng nói nhảm nữa!"
"Nếu cô dám vu khống cho trưởng lão, ông đây sẽ hủy hoại cô!"
Mọi người bàn tán xôn xao, ngay cả người của cậu Trình cũng ra tay giúp đỡ.
Ngực Tô Nhu như muốn nổ tung, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại không quá để ý, vỗ vai cô cười nói: "Tiểu Nhu, không sao, đưa nhẫn cho bọn họ là được, chúng ta trở về thôi”.
“Nhưng...
"Không sao, chỉ đáng giá hai trăm tệ thôi mà”.
"Chuyện này... thôi được! Đi thôi!"
Mặc dù Tô Nhu không cam lòng nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao nếu đối phương thật sự không nói đạo lý thì người chịu thiệt cũng chỉ có thể là bọn họ.
Hai người xoay người rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!