“Cậu ta đã biết là do chúng ta ra tay rồi, nhưng tha cho chúng ta. Nguyên Tỉnh tới là để thăm dò xem thái độ của chúng ta như thế nào. Nếu tôi đưa đủ cho Nguyên Tỉnh thì ông ta rời đi, còn không thì tức là tôi vẫn muốn đối đầu với họ, khi đó thần y Lâm sẽ mặc kệ tất cả mà ra tay tiếp với nhà họ Kiều. Không nghe thấy câu nói cuối cùng của Nguyên Tinh sao? Ông ta đang cảnh cáo chúng ta ..”
Nói tới đây, ông ta lầm bầm: “Sức mạnh của thần y Lâm mạnh hơn quá nhiều những gì chúng ta biết...Người này...chúng ta không thể đối đầu được”.
“Ha, tên Kiều Long Nhất này đúng là chịu chỉ, dược vật quý giá thế này cũng có thể bỏ ra! Xem ra ông ta thật sự bị dọa sợ rồi”, Lâm Chính nhìn Tàng Địa Song Sắc Hoa và Đại Hồng Huyết Linh Chỉ mà Nguyên Tinh dâng lên, vô cùng bất ngờ, cười nói.
“Uy nghiêm của giáo chủ như Thiên Lôi, sao ông ta lại không sợ cho được?”, Nguyên Tỉnh chắp tay.
“Lần này vất vả cho ông rồi! Tôi phải bế quan vài ngày nghiên cứu bản chép tay của Biển Thước, thời gian này không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi”.
“Vâng, giáo chủ”.
“Đúng rồi, đem Huyết Linh Chỉ và Tàng Địa Song Sắc Hoa này đến Học viện Huyền Y Phái giao cho Tân Bách Tùng đi, bảo ông ấy nấu thành thuốc theo đơn của tôi, cho Liễu Như Thi uống. Có thuốc này rồi, chắc Liễu Như Thỉ sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
“Tuân lệnh”.
Xử lý xong những chuyện này, Lâm Chính cầm thẻ tre trốn vào trong tầng hầm, chuyên tâm nghiên cứu.
Tâng hầm được bảo vệ rất tốt, tính bí mật rất cao, không ai quấy nhiễu.
Cứ vậy qua mấy ngày, Lâm Chính mới thoát ra khỏi nội dung thần kỳ trong thẻ tre.
“Trí tuệ và lý giải của người đi trước đúng là vô cùng tận. Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!”.
Lâm Chính cầm thẻ tre, vẫn chưa thỏa mãn, yêu thích không rời tay.
“Chủ tịch Lâm! Người của Thương Minh đến rồi!”. Lúc này, Từ Thiên xuống tầng hầm, cung kính nói. “Ai?”.
“Dịch Tiên Thiên”.
Lâm Chính nghe vậy không khỏi bật cười: “Ông ta cũng nên đến rồi, dẫn ông ta đến đây đi!”.
“Vâng”.
Chẳng lâu sau, Dịch Tiên Thiên được đưa đến tầng hầm. “Kính chào cậu Lâm!”.
Dịch Tiên Thiên vội vàng hành lễ.
“Dịch Tiên Thiên? Sao ông lại đến đây?”.
Bạch Họa Thủy đang đọc sách ở trong góc phòng cau mày, hơi ngạc nhiên nhìn người đến.
Dịch Tiên Thiên thấy vậy cũng tiến lên, hành lễ với Bạch Họa Thủy: “Bái kiến minh chủ! Minh chủ có ổn không?”.
Bạch Họa Thủy im lặng nhìn ông ta một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu: “Hóa ra là vậy, chẳng trách ngày đó thần y Lâm đột nhiên xuất hiện tại trấn Đông Long, bắt tôi đến đây. Hóa ra là ông đã tiết lộ hành tung của tôi! Ông bán đứng tôi!”.
“Bạch minh chủ, tôi cũng không còn đường nào để đi. Nếu lúc đó tôi không nói vị trí của bà cho cậu Lâm biết, e rằng đầu tôi đã lìa khỏi cổ rồi”, Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.
“Loại người như ông đáng chết”, Bạch Họa Thủy bình tĩnh đáp.
Mặc dù nói rất bình thản, nhưng sát ý trong lời nói lại nồng đậm.
Dịch Tiên Thiên không đáp lời.
“Tiên Thiên, ông không ở Thương Minh mà đến chỗ tôi làm gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu Lâm, tôi đến đây để trả ơn”.
“Trả ơn?”.