Bạch Họa Thủy giật mình, suýt chút nữa cắn lưỡi, không tin nổi: “Đó... Đó là đan dược gì?”.
“Như tên gọi, là đan dược sau khi uống có thể cải lão hoàn đồng. Uống loại đan này vào có thể giúp dung nhan của bà trở về dáng vẻ của tuổi mười tám”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Nghe vậy, Bạch Họa Thủy không giữ nổi sách trong tay nữa.
Bà ta trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Cậu... thật sự có thể luyện chế ra loại thuốc như vậy?”.
“Bạch minh chủ, hình như bà đang nghỉ ngờ y thuật của tôi? Chi bằng thế này, bà uống trước thử xem, đợi bà thấy được hiệu quả, bà lại bàn bạc với tôi, được chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Được... Tôi phải thử xem..”.
Bạch Họa Thủy gần như không do dự, lập tức trả lời.
“Nếu đã như vậy thì tôi để bà thử, miễn cho bà không tin tôi”.
Lâm Chính lấy lọ thuốc trên bàn, đổ ra hai viên đan dược trong mỗi lọ.
Bạch Họa Thủy thấy vậy không khỏi ngây ra: “Cậu làm gì vậy?”.
“Đã là thử thì đương nhiên không thể cho bà hết. Bà uống trước hai viên này, trong hai tháng đó có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng nếu dừng thuốc, dược hiệu sẽ tiêu tan, hơn nữa còn đảo ngược. Nếu không tiếp tục dùng thuốc định hình, bà vẫn sẽ trở lại bộ dạng giống như trước khi dùng thuốc, đợi khi nào bà tin rồi thì lại tìm tôi lấy thuốc”.
Nói xong, Lâm Chính đứng dậy rời đi. “Hả..”.
Bạch Họa Thủy muốn nói lại thôi, trong mắt lộ ra vẻ luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Bà ta nhìn mấy viên đan dược trên bàn, bất thình lình chộp nó vào tay...
Tại nhà họ Kiều...Người đàn ông trung niên đi tới trước thác nước
Lúc này có một người đang bị treo dưới thác nước và đã tắt thở. Trên người người này là những vết thương chí mạng, máu chảy ra đều đã bị nước rửa sạch. Người đàn ông trung niên quay qua, người bên cạnh lập tức bước tới gỡ cơ thể kia xuống.
“Mang đi cho chó ăn”. “Vâng”, thi thể được đưa đi.
Người đàn ông trung niên ngồi xuống một tảng đá to, nhắm mắt dưỡng thần và lắng nghe tiếng thác nữa chảy.
Lúc này, một người nhà họ Kiều chạy tới: ra chuyện rồi”.
“Thưa ông, xảy
“Không phải là cậu định nói với tôi, Kiều Hổ, Kiều Báo cũng không về đấy chứ?”
Người đàn ông trung niên khẽ mở mắt, hỏi bằng vẻ vô cảm: “Đó là hai cao thủ đấy, ở trong nhà họ Kiều này muốn hạ gục họ cũng không phải điều dễ dàng đâu. Một Giang Thành cỏn con lẽ nào mà họ lại không xử lý được”.
Người kia do dự sau đó cúi đầu: “Thưa ông..đúng là hai người đó không về thật ạ”.
“Hả?", người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, lạnh giọng: “Bọn họ đi đâu? Bị thần y Lâm bắt rồi hay sao? Hay là bị giết rồi?”
“Dạ không rõ ạ. Hai người xâm nhập vào nơi ở của thần y Lâm thì bị đứt liên lạc. Đã hơn một ngày rồi mà vẫn chưa ra. Hơn nữa, nơi ở của thần y Lâm cũng không có động tĩnh gì cả”, người này nói tiếp.
Người đàn ông nghe thấy vậy bèn im lặng. Lúc này, người kia lấy ra một bức thư, đưa tới.
“Đây là gì vậy?”, người đàn ông trung niên lạnh giọng.
“Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người đưa cho chúng tôi cái này, nói là phải đích thân để ông mở ra", người kia nói.
“Vậy thì khỏi phải đoán nữa, chắc chắn là thư của thần y. Lâm rồi. Xem ra cậu ta đã đoán ra được nhiều chuyện...Ha ha, thú vị đấy”.
Người đàn ông trung niên mỉm cười. Ông ta mở thư ra và nhìn. Người đứng bên cạnh thận trọng quan sát sắc mặc của người đàn ông trung niên.
Thế nhưng trông ông ta vẫn vô cùng điềm nhiên. Một lúc sau, ông ta vo tròn bức thư, vứt xuống đất.
“Thưa ông, thần y Lâm nói thế nào ạ?”
“Kiều Hổ, Kiều Báo đã bị thần y Lâm bắt rồi. Cậu ta nói, muốn lấy lại mạng của những người này thì mang đồ tới đổi”, người đàn ông trung niên nói.
“Cái gì?”, người kia tỏ ra tức giận: “Vô lý hết sức! Thần y Lâm đúng là to gan. Cậu ta đang uy hiếp nhà họ Kiều chúng ta sao? Thưa ông, chúng ta nên lập tức đi tiêu diệt cái thứ chết tiệt đó, để cậu ta biết được sự lợi hại của nhà họ Kiều”.
"Đừng kích động sẽ làm hỏng chuyện lớn. Muốn tiêu diệt cậu ta quá dễ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!