"Con ả thối tha, nếu không phải nhà họ Thái của cô có chút sức mạnh thì ông đây thèm quan tâm đến cô sao?”, Kiều Tín lẩm bẩm.
"Cậu Kiều, chúng ta có thể tiến hành chữa trị cho ông Dịch được chưa? Nếu không chữa trị cho ông ấy nữa thì e rằng sẽ bỏ lỡ thời gian chữa bệnh tốt nhất", lúc này Hoa An bước tới nói.
"Ôi... Chữa! Chữa chứ! Chữa bệnh cứu người là quan trọng nhất!"
Kiều Tín mỉm cười, lập tức xoay người đi sang chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Dịch Tiên Thiên được khiêng đến ghế sô pha, ai đó đã ấn vào hàm của ông ta để ngăn ông ta căn vào đầu lưỡi.
Kiều Tín cũng không thèm liếc nhìn, nháy mắt với người bên cạnh, người này hiểu ra, lập tức lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo đưa cho Kiều Tín.
Kiều Tín mở hộp gỗ, tìm thấy rất nhiều chai lọ bên trong.
Hản tùy tiện lấy ra một chai, đổ một viên thuốc ra ngoài, nhét bừa vào miệng Dịch Tiên Thiên.
Chỉ thoáng chốc, Dịch Tiên Thiên đang không ngừng co giật đột nhiên ngừng run rẩy, thở hắt một hơi rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
"Hả? Không co giật nữa à?"
"Ông ấy... khỏe lại rồi sao?"
"Trời ơi, thần y!"
"Giỏi quá, giỏi thật đấy!"
Mọi người đều kinh ngạc.
Một viên đan dược nhỏ bé có thể khiến Dịch Tiên Thiên khôi phục về trạng thái ban đầu sao?
Thần kỳ quá rồi nhỉ?
“Cậu Kiều, ông ấy... không sao chứ?”, Hoa An sửng sốt một chút, tò mò hỏi.
"Vâng! Ông Dịch không có gì đáng ngại nữa, hơn nữa tôi đảm bảo cả người ông ấy từ trên xuống dưới không còn vấn đề gì cả!", Kiều Tín cười nói.
Nghe vậy, những người xung quanh tỏ ra không thể tin được.
"Một viên đan dược nhỏ bé đã có thể chữa khỏi bệnh cho ông Dịch sao? Có thể thần kỳ như vậy ư?
Đây là đan dược gì? Chẳng lẽ là tiên đan?", có vị Khách tò mò hỏi.
"Không phải tiên đan, còn tốt hơn cả tiên đan!", Kiều Tín cười nói.