“Mọi người nói đúng, nếu đã thế thì tôi... bảo Kiều Tín thử xem”.
Nói rồi ông ta đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu ý bèn đi đến chỗ Lâm Chính.
“Thần y Lâm, Thương Minh chúng tôi sắp xếp một tiệc trà ở sân vườn ngoại ô phía Nam, nếu anh có hứng thú, có thể di chuyển đến ngoại ô phía Nam để thưởng thức trà?”, người đó mỉm cười nói.
Uống trà?
Chẳng qua chỉ đang tìm cớ để Lâm Chính đi khỏi đây thôi.
“Sao thế? Thế mà đã đuổi tôi đi rồi à?” Lâm Chính để ly rượu xuống, nghiêng đầu nói. “Kiều Tín, anh đừng có mà quá đáng”.
Thái Man Nghiên ở trong góc nhìn thấy hết mọi việc, đập ly rượu nên bàn, đứng dậy.
“Man Nghiên, chuyện này liên quan gì đến tôi? Là Hoa minh chủ mời thần y Lâm đi uống trà mà”, Kiêu Tín cười nói.
Ánh mắt Thái Man Nghiên đanh lại, không nói gì.
Hoa An cười nói: “Thần y Lâm, đừng hiểu lầm, là tôi tiếp đãi không chu đáo, sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không thể làm gì được, vô cùng xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ tiếp đãi một mình thần y Lâm thật tốt”.
“Không cần”.
Lâm Chính đứng lên, bình tĩnh nói: “Hoa minh chủ, ông mời tôi đến dự tiệc là nể mặt tôi, tôi có thể đến đây là nể mặt ông, bây giờ ông lại muốn đuổi tôi đi. Sao tôi còn ở lại làm gì? Nhưng lần này là ông không nể mặt tôi trước nên lần sau cũng đừng trách tôi không nể mặt Thương Minh các ông, hi vọng sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng”.
Nói xong, Lâm Chính phất tay bước ra ngoài cửa.
Trương Thất Dạ đi theo phía sau.
Không ai ngăn cản.