Đúng lúc này, ở cửa bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Sau đó Lâm Chính xách một túi thuốc nhanh chân bước vào linh đường.
Sắc mặt của anh rất khó coi. Anh chỉ ra ngoài bốc chút thuốc cho Lương Huyền Mị, lúc trở về thì cả nhà họ Lương đã bị đưa đi.
Chuyện quái gì không biết nữa!
Người ngoài đều biết chi thứ ba nhà họ Lương có chút quan hệ với thần y Lâm, tại sao những người này vẫn còn to gan lớn mật động đến bọn họ chứ?
Không coi thần y Lâm ra gì sao?
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm đến rồi!".
"Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!".
Người nhà họ Lương như nhìn thấy cứu tỉnh, mừng rỡ kêu lên.
"Là ai bắt bọn họ đến đây?".
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Tôi!".
Ông cụ Thư đặt chén trà xuống, bình tĩnh đáp.
"Ông là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Hỗn xược! Họ Lâm kia, anh thật to gan! Gặp ông nội tôi mà còn dám ăn nói với giọng điệu đó? Anh không muốn sống rời khỏi Yên Kinh sao?", Thư
Thái nổi giận, lập tức đứng ra chỉ tay vào mũi Lâm Chính quát mắng.
Dường như lúc này Lâm Chính mới chú ý tới Thư Thái, ánh mắt anh bỗng trầm xuống: "Là anh hả? Chẳng phải tôi bảo anh trong vòng 10 ngày phải cho tôi câu trả lời sao? Nếu không tôi sẽ tìm đến tận nhà họ Thư! 10 ngày còn chưa hết mà anh đã nóng lòng thế à? Nhưng cách làm này của anh, tôi không thích lắm!".
"Không thích cũng phải chịu! Họ Lâm kia, chẳng phải anh muốn câu trả lời sao? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, tôi chẳng có câu trả lời nào cả. Còn anh phải giải thích về cái chết của cô giáo tôi, nếu không nhà họ Thư chúng tôi tuyệt đối không tha cho anh", Thư Thái cười khẩy nói.
"Vậy các anh định làm gì tôi nào?", Lâm Chính mặt không cảm xúc, hỏi vặn lại.
"Anh..., Thư Thái vội ngoảnh lại: "Ông nội, ông thấy đấy, tên này vô cùng vênh váo ngông cuồng! Chúng ta đừng khách sáo với anh ta làm gì cả, cứ cho anh ta nếm mùi lợi hại của nhà họ Thư đi!".
"Gấp cái gì chứ?".
Ông cụ Thư không chút nóng vội, chỉ liếc mắt nhìn Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi vốn định lên tiếng, nhưng cô ta hiểu tính của Lâm Chính, anh chắc chắn sẽ không dập đầu, nên cô ta lựa chọn im lặng.
"Xem ra cô không định nói rồi, thôi được, để tôi nói thẳng. Họ Lâm kia, cậu lăn lại đây, dập đầu ba cái trước bàn thờ ân sư của cháu tôi, dập đầu xong thì cậu có thể đưa bọn họ đi, nghe rõ chưa?", ông cụ Thư bình thản nói.
"Không dập đầu thì sao?", Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời.