Đây là nằm đấm đánh chìm được cả tàu sân bay đấy!
Cứ thế... bị ông lão đỡ được một cách nhẹ nhàng như: vậy sao?
“Không thể nào..." "Sao... sao ông ta có thể đỡ được chứ?". "Lão già này là ai vậy? Thật là đáng sợi".
Các thành viên của nhóm chụp ảnh mới cập bến đều há hốc miệng, ngây ra nhìn ông lão.
Ông ta lại phát lực.
Dường như có một luồng sức mạnh bản ra từ lòng bàn tay ông ta.
Vèo!
Lâm Chính bị bản đi, bay vèo như một viên đạn, va vào sườn núi ở phía sau.
Sườn núi lập tức nổ tung, lõm hẳn vào.
Lâm Chính bò ngay dậy, nhưng ông lão đã lại đánh tới. "Không biết trời cao đất dày! Chém".
Ông lão trầm giọng quát, bổ một nhát thủ đao tới.
Lâm Chính nín thở, lập tức thu chiêu tránh đi, né được. đòn này trong gang tấc.
Trên thủ đao mang theo cương khí đáng sợ, lập tức chém ngọn núi này thành hai nửa.
Lâm Chính nhân lúc đối phương chưa thu chiêu, lập tức. lật tay đánh vào lồng ngực ông lão.
Nhưng nằm đấm vừa lại gần, anh mới biết mình đã mắc bẫy.
Chỉ thấy khí tức quanh người ông lão tuôn ra như từng bàn tay lớn, chộp lấy toàn thân anh, còn thủ đao kia cũng thuận thế quét ngang, năm ngón tay túm chặt lấy bả vai Lâm Chính.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Chính đã bị khóa chặt, muốn thoát thì khó hơn lên trời.
Ông lão thuận thế bổ tay còn lại về phía cổ Lâm Chính.
Lần này thì anh chäc chăn sẽ đầu một nơi người một nẻo.
"Thắng thua đã rõ rồi!". Naoko nhỏ giọng kêu lên.
Với thế công như vậy thì Lâm Chính hoàn toàn không còn khả năng tránh né.
Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, đôi mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào trái tim ông lão, bất ngờ tập trung toàn bộ sức mạnh vào nảm đấm, rồi đánh thật mạnh tới.
"Hử?".
Ông lão có chút ngạc nhiên.
Lâm Chính muốn cá chết lưới rách sao?
Ông ta có chút do dự, suy nghĩ xem có cần cản lại không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!