Bến cảng Thượng Hỗ ở Long Quốc.
Mấy chiếc thuyền cứu viện cập bến dưới sự hộ tống của ca nô chính phủ Long Quốc.
Xe cứu hộ và nhân viên y tế trên bến cảng đã đến.
Chiếc thuyền vừa cập bến, mọi người vội vã đưa từng võ giả bị thương nặng trên thuyền lên xe cứu hộ.
“Là Kỳ Lân! Phương Kỳ Lân vẫn chưa chết”.
Có người nhìn thấy Phương Kỳ Lân được ai đó dìu lảo. đảo xuống thuyền, lập tức hét lên.
Trịnh Nam Thiên biết được tin tức lập tức nói với Nông Đường Công.
“Cậu là Phương Kỳ Lân à?”, Nông Đường Công nói. “Các ông là ai?”, Phương Kỳ Lân nhíu mày hỏi. Trịnh Nam Thiên lập tức lấy giấy tờ của mình ra. Phương Kỳ Lân đọc lướt qua, sắc mặt thay đổi.
“Nói cho tôi biết, bây giờ thần y Lâm đang ở đâu?”, Nông Đường Công trầm giọng hỏi.
“Thần y Lâm? Hản... hẳn đến đế quốc Anh Hoa rồi”, Phương Kỳ Lân do dự rồi mới nói.
“Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Không dẫn theo ai cả, một mình hắn...”
“Cái gì?”
Trịnh Nam Thiên gần như thất thanh hét lên.
Nông Đường Công sầm mặt, nghiến răng mảng: “Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Đúng là đồ ngốc! Tên này nghĩ mình là ai thế hả? Là thần sao? Hiện giờ biên giới đế quốc Anh Hoa đầy máy bay, đại bác, tường sắt, sao một mình cậu ấy có thể xông vào đói ấy đang tìm đường chết đấy!”
“Thủ trưởng, chúng ta buộc phải chi viện cho thần y Lâm, Trịnh Nam Thiên nói.
“Chi viện thế nào? Đội của chúng ta không lái qua được, một khi đến gần không phận của đối phương sẽ bị coi là xâm phạm, đến lúc đó hai nước chắc chẵn sẽ xảy ra chiến tranh, một khi khai chiến thì sẽ mất khống chế, dư luận quốc. tế sẽ đứng về phía chúng ta, nước Mễ cũng lợi dụng cơ hội này để thực hiện mục đích của mình, đến lúc đó nước ta càng lâm vào nguy hiểm”, Nông Đường Công nói.
“Vậy... thủ trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Lễ nào cứ thế trơ mắt nhìn cậu Lâm đi vào chỗ chết sao?”, Trịnh Nam Thiên căn răng hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, nhưng chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không chỉ sẽ khiến chuyện này trở nên xấu hơn, cậu đừng lo, để tôi suy nghĩ...”
Nông Đường Công đi qua đi lại suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ấy bỗng nghĩ đến điều gì, thấp giọng nói: “Chuyện đến nước này chỉ có một cách”.
“Cách gì?"
“Phái người đưa thần y Lâm về”.
Nông Đường Công nói.
“Đưa?”, Trịnh Nam Thiên sửng sốt.
“Đúng thế, nh hình hiện giờ, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, thần y Lâm xông vào nước họ chỉ có một con đường chết, hiện giờ chúng ta chỉ có thể không quyết đấu, nhất định phải đưa thần y Lâm về, nếu không e là quyết đấu thất bại, rừng còn đó thì lo gì không có củi đốt!”
“Đưa thần y Lâm về... Thủ trưởng, ai đi mới được? Hơn nữa... đối phương có thể đồng ý để chúng ta dẫn người đi sao?
“Bây giờ ai đi cũng không được, nếu thần y Lâm muốn vào đó, đối phương nhất định sẽ nổ súng, đến lúc đó sẽ nổ ra nhiều trận chiến. Nếu tôi và cậu cùng đi, đối phương sẽ nhất định không nương tay, giết cả tôi và cậu, sau đó nói với bên ngoài là giết nhầm, chúng †a không thể nói lý, chỉ còn cách dựa vào dư luận, dựa vào sức ảnh hưởng để đưa thần y Lâm về”.
“Ý của thủ trưởng là..”
“Bảo bên Ngoại giao ra mặt säp xếp một buổi livestream cả quá trình đi theo, phát sóng trực tiếp toàn cầu, nói cho người cả thế giới biết đây là một cuộc đàm phán giữa hai nước, nếu họ dám làm loạn thì chúng ta có cớ và lý”.
“Được...”
Trịnh Nam Thiên cau mày gật đầu.
Thật ra cách này cũng không phải là cách hay.
Nhưng đến mức độ này rồi cũng chỉ đành như thế thôi.
Trên đường bờ biển đế quốc Anh Hoa. Lâm Chính bước lên trên mặt nước biển đi về phía trước.
Cả người anh đều được khí kình bao quanh, lòng bàn chân to ra nên anh có thể bước đi trên mặt biển như đi trên đất băng.
Phía trước có rất nhiều tàu chiến của đế quốc Anh Hoa, có gần trăm chiếc máy bay lượn quanh trên bầu trời.
Rất nhiều đại bác lớn và binh lính trên bờ biển nhăm vào. bên này.
Đồng thời hai bên bờ biển còn có nhiều người kích động.
Đó là các cường giả siêu cấp của đế quốc Anh Hoa đến từ Ám Bộ và Tam Nhẫn Bộ.
“Bờ biển của đế quốc Anh Hoa đã bị phong tỏa, không ai được phép tự ý đi vào biên giới, nếu có bất kỳ ai xông vào, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định và luật pháp đế quốc Anh Hoa, trong trường hợp cần thiết, chúng tôi sẽ thẳng thừng tiêu diệt”.
“Bờ biển của đế quốc Anh Hoa đã bị phong tỏa, không ai được phép tự ý đi vào biên giới, nếu có bất kỳ ai xông vào, chúng tôi sẽ xử lý theo quy định và luật pháp đế quốc Anh Hoa, trong trường hợp cần thiết, chúng tôi sẽ thẳng thừng tiêu diệt”.
Một tòa tháp cao trên bờ biển phát ra từng tiếng cảnh báo.
Nhưng Lâm Chính vẫn không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Dù phía trước là hàng ngàn binh mã nhưng anh cũng không có ý định dừng lại.
“Cẩn thận, đừng qua đó nữa, nếu bị người của đế quốc. Anh Hoa nhìn thấy thì chúng ta xong đời”.
Bên cạnh một tảng đá ở phía sau, một chiếc thuyền cũ chầm chậm tiến lại.
Vì thể tích quá nhỏ, thậm chí radar của đế quốc Anh Hoa không nhận thấy được chiếc thuyền nhỏ này.
Trên thuyền nhỏ là mấy người nam nữ cả người ướt sũng.
Họ vừa lo läng vừa phấn khích nhìn thần y Lâm đang đi về phía bờ biển ở đằng xa, ai nấy cũng kích động đến mức. cả người run lên.
Đây là tiểu đội quay phim đến từ Long Quốc.
Trước đó họ đã từng quay phim cảnh tượng các võ giả tập hợp trên vùng biển quốc tế, họ đã quay lại toàn bộ quá trình khi các võ giả chính thức phát động tấn công
Nhưng vì đám người Kazumura xuất hiện nên họ sợ quá phải bỏ chạy, có điều họ vẫn không bỏ cuộc, sau khi nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện và còn liên tục đánh chìm hai tàu sân bay, họ quyết định đi theo anh.
Dù sao cảnh tượng như vậy, trăm năm khó thấy.
Một khi bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy.
“Máy quay vẫn còn có thể dùng chứ?”
“Không dùng được nữa, nước vào máy.
“Làm sao đây?”
“Dùng điện thoại đi, điện thoại tôi chống nước. Chúng ta mở phát sóng trực tiếp, đảm bảo số người xem sẽ cực kỳ cao”.
“Không được, hình ảnh như vậy chắc chắn sẽ bị chặn phát sóng. Như thế này đi, đầu tiên là đăng một bài, cät hình ảnh xem như là trailer, những người khác thì chụp lại tất cả hình ảnh, sau đó đăng lên”.
“Được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!