“Mọi chuyện đã giải quyết rồi. Sự việc sẽ nhanh chóng truyền đi thôi. Tới khi đó tất cả sẽ đều biết nếu đối đầu với Dương Hoa thì sế có kết cục như thế nào. Bọn họ cũng sẽ không dám ra tay với Dương Hoa nữa”, Nông Đường Công đặt điện thoại xuống và mỉm cười.
“Cảm ơn ông Nông”, Lâm Chính gật đầu.
“Đừng khách khí. Thực ra tôi rất vui khi được làm những việc như thế này”.
“Vậy là có gì ạ?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Hừ, đám doanh nghiệp đó ai cũng chỉ vì lợi ích, chỉ muốn kiếm tiền. Bọn họ chuyện gì cũng làm ra được. Ngược lại Dương Hoa tôi luôn nghe được thông tin, rằng mọi người không chỉ sản xuất thuốc giá thấp phục vụ người dân mà còn thường xuyên mở những buổi khám chữa bệnh, nghiên cứu ra cách điều trị những bệnh nan y. Mọi người rất được người dân tín nhiệm. Hầu như không nhằm vào mục đích kiếm tiền. Một doanh nghiệp có lương tâm như vậy thì phải bảo vệ chứ”, Nông Đường Công mỉm cười.
Lâm Chính mỉm cười.
“Phải rồi, còn một chuyện cần nói với cậu”, Nông Đường Công lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính liếc nhìn. Anh khẽ chau mày.
“Tên Nakagawa đúng là kẻ nhát gan. Sau khi về nước thì việc đầu tiên mà hăn làm là báo cáo việc Imura bị phế. Giờ thì nước Anh Hoa đã bắt đầu hạn chế việc nhập cảnh của cậu. Tôi nghĩ trận quyết đấu của bảy ngày sau, rất có khả năng cậu sẽ thất bại”, Nông Đường Công nói.
“Yên tâm. Cuộc quyết đấu bảy ngày sau tôi sẽ có mặt. Bọn họ không chặn được tôi đâu”, Lâm
Chính nói.
“Chúng tôi sẽ tìm cách đưa cậu đi tham gia buổi quyết đấu. Cậu đừng lo lắng”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Imura thế nào rồi?”
“Đã tiếp nhận trị liệu, trước mắt đảm bảo ổn định. Đợi đến khi ông ta khỏi thì sẽ sắp xếp đưa ông †a về nước".
“Khi nào đưa về?”
“Vào ngày mọi người quyết đấu”
Lâm Chính và Nông Đường Công nhìn nhau cười. Nếu ngày quyết đấu mà Imura xuất hiện thì sẽ vô cùng thú vị.
“Tối rồi, nhóc! Chúng ta uống một ly đi, hôm nay cậu ở chỗ tôi nhé. Chúng ta không say không về”, Nông Đường Công cười haha, phất tay rồi chuẩn bị tiệc rượu.
“Để lần sau đi. Mấy ngày này ông đã không được nghỉ ngơi rồi, cơ thể hồi phục vẫn chưa tốt đâu. Hôm nay không hợp uống rượu. Ông nên nghỉ sớm đi. Tôi về khách sạn trước đây”, Lâm Chính đứng dậy.
“Điều này...Hôm nay không uống được sao?”, Nông Đường Công cảm thấy tiếc nuối.
“Không được”.
“Cậu là thần y mà, đương nhiên là không sao...”
“Nói đúng ra thì tôi là bác sĩ, không phải là thần. Nếu như ông không nghe lời của bác sĩ thì bác sĩ
cũng bất lực rồi”, Lâm Chính nhún vai.
Nông Đường Công thở dài: “Thôi được. Mai chúng ta uống vậy”.
“Ừm”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy định rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh đổ chuông.
Là Lương Huyền Mi gọi tới.
“Huyền Mi, sao thế?”, Lâm Chính nghe điện thoại.
“Anh...anh đang ở đâu? Anh có rảnh không?”, Lương Huyền Mi mím môi hỏi.
“Có chuyện gì không?” “À là thế này...em...ân sư của em bị bệnh rồi. Đi bệnh viện vẫn không đỡ...nếu anh rảnh có thể xem
giúp được không?”, Lương Huyền Mi nói.
“Chuyện này...không thành vấn đề...Em đang ở đâu? Giờ anh tới chỗ em”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em đang ở gia viên Lệ Thủy, ở nhà của ân sư. Anh tới thì gọi cho em”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy đi bắt xe.
Ở gia viên Lệ Thủy, Lương Huyền Mi trông vô cùng căng thẳng.
“Huyền Mi, cô đang làm gì đấy?”, lúc này một cô gái tóc ngắn bước tới.
“Tôi liên hệ với thần y Lâm. Sư phụ không khỏe mà, tôi muốn mời thần y Lâm tới xem bệnh cho sư phụ”, Lương Huyền Mi nói.
“Cô quen thần y Lâm thật à?”, cô gái tóc ngắn hỏi với vẻ tò mò.