“Cậu xử lý sao? Nhóc, cậu đừng làm loạn nữa. Cậu có biết gã này là ai không?”, Nông Đường Công vội ngăn lại: “Đó là Thần Ninja đấy. Có nhìn thấy người đàn ông đang bị khống chế kia không? Đó là bạn của tôi - ông Trần. Ông Trần là một cao thủ luyện võ cả đời mà đứng trước mặt ông ta chẳng khác gì khoa chân múa tay hết. Cậu cảm thấy cậu có thể thắng được không?”
“Tôi thử xem”, Lâm Chính đáp lại.
“Thử cái däm ấy. Cậu đừng làm loạn nữa. Mau đưa điện thoại cho tôi. Chuyện này để phía nhà nước giải quyết”, Nông Đường Công đưa tay ra định lấy điện thoại.
Lâm Chính do dự rồi trả lại điện thoại cho ông ta.
“Vậy mới phải chứ”, Nông Đường Công bấm số.
“Từ đã”, anh khế nói.
“Gì nữa?”
“Ông có thể gọi nhưng tôi hi vọng ông suy nghĩ cho kỹ. Nếu như ông gọi thì mọi chuyện sẽ vượt tầm
kiểm soát, lan ra cả quốc tế đấy. Thế thì cả nước chúng ta sẽ mất thể diện. Mà nếu vậy thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn lắm”, Lâm Chính nói. -
Nông Đường Công giật mình: “Vậy cậu định thế nào?”
“Chẳng phải tôi nói rồi sao? Để tôi thử”, Lâm Chính trả lời.
“Thử? Cậu không thấy kết cục của ông Trần à? Cậu định giống ông ấy?”, Nông Đường Công tức giận.
“Chưa chắc. Ông cứ tin tôi”.
“Gậu...”, Nông Đường Công tức lắm nhưng khi thấy vẻ kiên định của anh thì ông ta tỏ ra do dự.
Một lúc sau, có vẻ như Nông Đường Công đã nghĩ thông bèn gật đầu: “Được, cậu đã muốn thử thì tôi để cậu thử. Có thể võ thuật của cậu không bằng người khác nhưng không thể đến dũng khí cũng không có. Đánh được thì đánh, đánh không được cũng đánh”, nói xong ông ta cất điện thoại đi.
“Cậu cẩn thận. Nếu thật sự không chịu nổi thì rút”.
“Yên tâm”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại rồi đi về phía Imura.
“Thú vị đấy”, Imura vứt ông Trần qua một bên, khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Chính.
“Không đi đấu với học trò của tôi mà lại đấu với tôi. Thần y Lâm, tôi rất khâm phục dũng khí của cậu. Nhưng tôi cẩm thấy IQ của cậu đáng thương tới mức nực cười ấy”.
“Ông Imura, tôi cần thứ trên người ông. Nếu ông có thể đưa cho tôi thì chúng ta có thể tránh được trận đấu này”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Cậu muốn thứ gì?”, Imura hỏi lại.
“Vòng hoa Thông Minh trên cổ ông?”, Lâm Chính trả lời.
“Thứ này à? Ha ha, quả không hổ danh là thần y Lâm. Hoa Thông Minh này là một thứ tốt. Có điều thứ này, cậu đủ tư cách để đeo lên người sao?”, Imura bật cười, tỏ vẻ khinh thường.
“Ông không đưa à?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng! Tôi không đưa, cậu định thế nào?”, Imura nheo mắt hỏi.
Rõ ràng là ông ta không coi anh ra gì. Đến cả một võ giả như ông Trần mà còn không đỡ nổi vài chiêu của ông ta thì thăng nhóc miệng còn hôi mùi sữa này là cái thá gì chứ?
“Vậy thì tôi tự lấy vậy", Lâm Chính thản nhiên nói và bước đi nhanh hơn. Anh tới trước mặt Imura.
“Đồ chán sống”, Imura lắc đầu, vung tay về phía Lâm Chính.
Vut vụt...Những lưỡi dao sắc bén bay tới, đâm vào người anh. Thế nhưng Lâm Chính không hề dừng bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!