Mọi người nhìn Triệu Chí Đông với vẻ hoài nghi.
Không ai ngờ rằng thay vì cúi đầu cầu xin thần y Diêu, ông ấy lại cúi đầu trước Lâm Chính để bày tỏ lòng biết ơn của mình ...
Nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Triệu Chí Đông... ông..., thần y Diêu há hốc mồm, không biết nên nói gì.
Trái lại Triệu Chí Đông rất xúc động.
"Thần y Lâm! Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Vốn dĩ hôm nay con trai tôi có thể vào sơn trang điều trị, nhưng thần y Diêu đột nhiên đóng cửa không khám bệnh, tôi bị dọa đến mức hồn bay phách lạc! Bác sĩ ở bệnh viện thành phố nói rằng tôi con trai không thể sống sót qua ngày hôm nay, tôi thật sự hết cách bị đồn vào đường cùng, vốn dĩ muốn xuống núi tìm một vài người có sức mạnh thông thiên cứu giúp, nhưng không ngờ tôi đi được lưng chừng núi lại nhận được điện thoại của người nhà, nói rằng cậu đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi! Thần y Lâm, cả nhà họ Triệu tôi chỉ có được một đứa con trai này, cậu chữa lành bệnh cho nó chính là cứu cả nhà họ Triệu! Triệu Chí Đông tôi xin cúi đầu với cậu.
Dứt lời, Triệu Chí Đông quỳ gối, định dập đầu với Lâm Chính.
"Mời đứng lên! Ông Triệu! Không cần phải vậy đâu!"
Lâm Chính nhanh chóng đỡ Triệu Chí Đông đứng dậy.
"Thần y Lâm, cậu xứng đáng! Anh xứng đáng mà", Triệu Chí Đông kích động nói.
Lúc này, mấy người Nhậm Nhàn, Vương Dương cũng bước tới.
"Thần y Lâm, cám ơn thần y đã cứu bố tôi! Vương Dương tôi dập đầu bái lạy thần y”.
"Thần y Lâm, cảm tạ thần y đã chữa khỏi bệnh cho vợ tôi! Đại ân này tôi sẽ mãi mãi không quên!”
"Thần y Lâm, cảm ơn thần y!" "Bồ Tát sống!" "May nhờ có thần y Lâm!"
Mọi người rối rít bày tỏ lòng biết ơn, có người dập đầu, có người bày tỏ lòng cảm ơn băng lời nói.
Lâm Chính vội vàng chạy tới đỡ mọi người, hô to không cần mọi người làm vậy, nhưng hai tay anh không đỡ được nhiều người như thế.
Đám người sơn trang Thần Y trợn mắt há mồm, nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt không thể tin được.
Mọi người đều sững sờ.
Bao gồm mấy người nhà họ Nông.
Khung cảnh ở đây cực kỳ ồn ào và náo nhiệt.
Thần y Diêu hơi sững sờ.
Theo lý mà nói, ông ta phải là người được hưởng sự đối xử như vậy, nhưng bây giờ ... những người này lại phớt lờ ông ta và cúi đầu trước một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi!
Nhục nhã!
Vô cùng nhục nhất
Thần y Diêu run lẩy bẩy vì tức giận!
Ở sơn trang Thần Y, ông ta tuyệt đối sẽ không
cho phép đám người này dập đâu bái lạy bác sĩ khác, cho dù đó là đồ đệ của ông ta.
"Mọi người chờ một lát, tôi còn một số rắc rối cần phải giải quyết! Xin lỗi”.
Lâm Chính lên tiếng.
"Rắc rối? Rắc rối gì?", Triệu Chí Đông ngơ ngác hỏi.
"Thần y Lâm, cậu có có bất kỳ rắc rối gì thì cứ việc nói! Việc của cậu cũng là việc của tôi!", Nhậm Nhàn lớn tiếng nói, vỗ ngực.
"Đúng vậy! Tôi sẽ dốc hết sức giúp thần y Lâm giải quyết!"
"Thần y Lâm, cứ nói đi!"
Mọi người nhao nhao hét lên.
Tuy nhiên, trước khi Lâm Chính đáp lời, Nông Tiểu Mai đã khit mũi nói: "Các người giải quyết ư? Các người có bản lĩnh lớn quá nhỉ! Có thể giải quyết
chuyện này được sao?"
"Cô Nông? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Triệu Chí Đông cau mày, dè dặt hỏi.
"Có chuyện gì hả? Hừ! Tên lang băm họ Lâm này đã hại chết bố tôi! Người nhà họ Nông chúng tôi đang muốn tìm hắn tính sổ đây! Sao nào? Các người còn muốn ra mặt giúp hắn nữa không?", Nông Tiểu Mai tức giận nói.
"Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ.
"Sao có thể như vậy chứ?"
"Ông cụ Nông... đã mất rồi sao?"
Mọi người trợn to hai mắt, không thể tiếp nhận sự việc như vậy.
Thần y Diêu nhân cơ hội chỉ vào Lâm Chính mắng nhiếc: "Thằng ranh con! Biết chút y thuật mèo cào mà dám đến đây múa rìu qua mắt thợ, chữa được bệnh vặt của các người thì các người cho rằng hắn là thần y sao? Các người không hề biết y thuật của hắn kém cỏi tầm thường! Bệnh tình của thủ trưởng Nông phức tạp và nghiêm trọng đến mức nào mà hản lại dám mạnh miệng nói có thể chữa khỏi! Bây giờ thủ trưởng Nông bị hắn hại chết! Các người còn tâng bốc hăn là Bồ Tát sống! Có phải các người bị mù rồi không?”
Đám người Triệu Chí Đông không biết phải nói gì, cứ trố mắt nhìn nhau.
"Thần y Lâm! Hôm nay anh phải đền mạng!", Nông Tân hét lên.
"Phải! Bắt buộc đền mạng!"
"Đần mạng! Thần y Lâm!"
"Đền mạng!"
Người nhà họ Nông lại gào mồm lên.
Suy cho cùng, bọn họ là người nhà họ Nông. Mặc dù mấy người Triệu Chí Đông có gia thế vững chắc và có thế lực mạnh ở Yên Kinh, nhưng họ. chẳng là gì so với nhà họ Nông.
Càng huống hồ, chuyện này có vẻ như Lâm Chính không chiếm lý, dù họ muốn giúp... cũng không biết mở lời thế nào.
Lúc này, Tiểu Lưu nói: "Mọi người, thực ra thủ trưởng chưa chết! Vẫn còn chút hơi thở, thần y Lâm nói có thể chữa khỏi cho thủ trưởng, nhưng... những người này khăng khăng ngăn cản... chuyện này... không thể trách thần y Lâm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!