Chuyện ở trên đỉnh núi Yên Long được Võ Si Ma Bà áp xuống.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, một khi truyền ra ngoài chỉ sợ cả Yên Kinh sẽ náo loạn.
Huống hồ, nếu để người khác biết những nhân vật ở cấp bậc như Giang Nam Tùng, Khổng Hằng Xuân đã trúng độc của thần y Lâm, bị thần y Lâm kìm kẹp thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Tuy nhiên, Võ Si Ma Bà không thể nào thật sự chạy đến Dương Hoa ở Giang Thành quét rác. Lâm Chính cũng sẽ không làm như vậy.
Nói để Võ Si Ma Bà quét rác chỉ để tuyên bố với mọi người Võ Si Ma Bà có quan hệ với Dương Hoa, khiến những người muốn động vào Dương Hoa phải cân nhắc.
Tại nhà họ Lâm ở Yên Kinh.
Lâm Hạo Thiên dẫn theo những người cấp cao của nhà họ Lâm như Lâm Côn Luân bước nhanh đến đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh có hai thi thể.
Đó là thi thể của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh.
Lâm Cốc mặt đầy khí đen, trên người có nhiều vết bầm, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhưng tình trạng chết Lâm Phi Anh còn thảm hơn, cả người nứt ra, đầu cũng nát. Nếu không phải quần áo vẫn còn hoàn chỉnh, bọn họ cũng không nhận ra ông ta.
Nhìn thi thể của hai người đó, nhiều người buồn nôn che miệng.
Sắc mặt của Lâm Hạo Thiên vô cùng âm trầm.
“Trận chiến sinh tử giữa nhà họ Lâm và thần y Lâm có ba mươi mấy người trong gia tộc đi, kết quả người trở về không ai hoàn chỉnh, người chết người bị thương. Chưởng sự nhà họ Lâm, các chủ nhà họ Lâm chết thảm trên đỉnh núi Yên Long. Chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta để đâu?”, vẻ mặt Lâm Hạo Thiên dữ tợn, quát khẽ.
Người nhà họ Lâm ở đại sảnh không dám thở mạnh.
Chuyện lần này là cú sốc quá lớn với nhà họ Lâm.
Không chỉ là thanh danh, mà còn ảnh hưởng đến sự ổn định nội bộ của nhà họ Lâm.
Nhiều người trong gia tộc biết được Lâm Cốc. và Lâm Phi Anh chết ở trên núi, ai cũng bàng hoàng bất an, vô cùng sợ thần y Lâm.
“Phó gia chủ!”.
Lúc này, một nhóm người khóc lóc gào thét chạy vào đại sảnh, quỳ trước mặt đám người Lâm Hạo Thiên.
Nhìn lại thì là người thân của Lâm Cốc và Lâm Phi Anh.
Vợ của Lâm Phi Anh dập đầu xuống đất, gào khóc: “Phó gia chủ! Cầu xin ông đòi lại công bằng cho Phi Anh nhà chúng tôi! Phải trả thù cho ông ấy! Ông ấy không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được, cầu xin ông phải trả thù cho ông ấy!”.
“Phó gia chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”. “Phó gia chủ...”.
Đại sảnh trở nên ầm ï và huyên náo bởi tiếng khóc của bọn họ.
Tâm trạng của Lâm Hạo Thiên vốn đã rất tệ, đâu thể nhìn nổi cảnh tượng này, lập tức quát lên: “Lôi bọn họ xuống dưới hết cho tôi!".
“Vâng!".
Vài người nhà họ Lâm di tới, kéo người thân của
Lâm Cốc và Lâm Phi Anh ra khỏi đại sảnh. Mọi người đều trầm mặc. “Phó gia chủ..”, Lâm Côn Luân ở cạnh khẽ gọi.
“Ông thấy thế nào?”, Lâm Hạo Thiên không có cảm xúc gì hỏi.
“Chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua như vậy. Lần này nhà họ Lâm chúng ta bị đả kích nặng nề, nếu không lấy lại công băng, sau này chúng ta còn đặt chân ở Yên Kinh thế nào được? Còn ngẩng đầu trước mặt người khác thế nào được? Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến hiện tại, mà còn ảnh hưởng đến mấy chục năm thậm chí là cả trắm năm sau này!”, Lâm Côn Luân nói.
“Lấy lại công bằng? Hừ, ngay cả Lâm Cốc cũng đã thất bại, ông cảm thấy sự công bằng này có dễ đòi không? Lâm Cốc có phương thuốc bí mật của nhà họ Lâm tăng cường thực lực mới đến đỉnh núi 'Yên Long tiến hành quyết đấu. Lâm Cốc dùng thuốc bí mật thì cả tôi cũng không phải là đối thủ, thế mà ông ta cũng đã bại rồi, nhà họ Lâm chúng ta còn mấy ai có thể đối phó với thần y Lâm? Chẳng lế ông đối phó được?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Lâm Côn Luân hơi thay đổi sắc mặt, sau đó lắc đầu: “Côn Luân hãy còn tự mình biết mình, ngay cả Lâm chưởng sự cũng không phải đối thủ, Côn Luân sao có thể địch lại?”.
“Vậy ông nói xem làm sao lấy lại công bằng?”, Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.
Lâm Côn Luân im lặng một lúc, bỗng tiến tới mấy bước, nhỏ giọng nói: “Phó gia chủ, tôi nghe lần này không chỉ có nhà họ Lâm chúng ta gặp nạn, mà những nhân vật lớn của các gia tộc khác ở Yên Kinh, thậm chí cả Hội trưởng Giang của Hiệp hội Võ thuật và Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân cũng nếm mùi cay đắng trước thần y Lâm. Chúng ta không đối phó được với thần y Lâm, vì sao không liên kết với bọn họ cùng ra tay?”.
“Hừ, ông nói vậy không phải bằng thừa? Nếu bọn họ có thể đối phó thì bọn họ còn chịu thiệt dưới tay thần y Lâm hay sao?”.
“Phó gia chủ, tôi nghe nói hình như Võ Si Ma Bà xuất hiện rồi!", Lâm Côn Luân nói.
Lâm Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta, nói: “Tôi cũng đã nhận được tin nhưng vẫn chưa xác định. Tôi đã phái người đi điều tra, song tôi nghĩ bà lão yêu quái đó chắc sẽ xuất hiện. Dù sao Khổng Hằng Xuân và người chồng đã mất của bà ta có
quan hệ không tệ, bà ta ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến Khổng Hằng Xuân”.
“Lần này chuyện ở đỉnh núi Yên Long không lan truyền rộng khắp hình như cũng là nhờ Võ Si Ma Bà đích thân trấn áp chuyện này. Phó gia chủ, nếu Võ Sỉ Ma Bà cũng can dự, chuyện này đương nhiên không đơn giản. Theo tôi thấy, chúng ta cứ đến nói chuyện với Kỳ Thánh Khổng Hằng Xuân và Giang Nam Tùng, dò hỏi ý của bọn họ. Bọn họ là người có thân phận gì, chịu thiệt nhiều như vậy chắc chắn bọn họ sẽ không cam tâm! Nếu bọn họ cũng định trả thù thần y Lâm, đôi bên liên thủ với nhau chẳng phải sẽ làm chơi ăn thật? Nếu bọn họ không dám trả thù thần y Lâm, vậy... chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước đó”, Lâm Côn Luân nói.
Lâm Hạo Thiên gật đầu, nói: “Được, cứ làm theo lời ông. Ông đích thân đi một chuyến đi, chuẩn bị hai món quà lớn đến Hiệp hội Võ thuật dạo một vòng, sau đó lại đến thăm hỏi Khổng Kỳ Thánh! Thái độ phải thành khẩn!”.
“Vâng, phó gia chủi”. Lâm Côn Luân chắp tay, chuẩn bị đi làm.
Đúng lúc này, một người nhà họ Lâm vội vã chạy tới.
“Phó gia chủ, đã có báo cáo kiểm tra thi thể của hai người họ rồi”, người nhà họ Lâm nói.
“Báo cáo kiểm tra thi thể?”, Lâm Côn Luân khựng lại.
“Tôi thấy cái chết của Lâm Cốc hơi kỳ lạ, nên đã sai người đi làm kiểm tra thi thể cho ông ta”, Lâm
Hạo Thiên nói.
“Kỳ lạ? Phó gia chủ, ý ông là... độc trên người ông ta?”.
“Đúng!".
“Đó là độc của thần y Lâm nhỉ? Có gì kỳ lạ?”, Lâm Côn Luân khó hiểu hỏi.
Lâm Hạo Thiên nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Độc của thần y Lâm tôi không biết, nhưng tôi nghĩ loại độc này... hơi giống với độc của nhà họ Lâm!”.
“Cái gì?”.
Lâm Côn Luân ngạc nhiên.
Lâm Hạo Thiên không nói gì, lấy báo cáo kiểm tra thi thể xem qua.
Một lúc sau, ông ta dạt bảo cáo xuỐng, hít sâu
một hơi, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
“Phó gia chủ... đây..”, Lâm Côn Luân khó hiểu, mở miệng định nói gì đó, Lâm Hạo Thiên đã đưa báo cáo sang.
Lâm Côn Luân xem qua, sắc mặt lập tức trắng bệch, lùi về sau mấy bước.
“Chuyện này không thể nào... Độc mà Lâm chưởng sự trúng... là loại độc bí mật của nhà họ Lâm? Chuyện này... sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!”, Lâm Côn Luân hơi suy sụp, đột nhiên ông ta như nhớ tới gì đó, vội hỏi Lâm Hạo Thiên: “Phó gia chủ, có phải lần trước thần y Lâm xông vào cấm địa nhà họ Lâm đã trộm được độc thuật bí mật này. không?”.
“Cấm địa của nhà họ Lâm chưa bao giờ cất giữ loại độc thuật này, thần y Lâm không thể nào có được!".
“Vậy... sao cậu ta biết độc này?”.
Lâm Hạo Thiên không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Côn Luân.
Lâm Côn Luân kinh ngạc, đột nhiên tim nhảy vọt đến tận cổ họng.
“Phó gia chủ, ông... ông đừng nói là ông nghĩ nhà họ Lâm chúng ta... có kẻ phản bội, cấu kết với thần y Lâm?”, Lâm Côn Luân nói.
“Không phải không có khả năng”, Lâm Hạo Thiên nói.
“Vậy đó có thể là aï?”. Lâm Côn Luân vội hỏi.
Đúng lúc đó, một người nhà họ Lâm lại vội vã chạy vào đại sảnh.
“Phó gia chủ, không hay rồi, không hay rồi!", người đó vừa thở vừa la, giọng vô cùng gấp gáp.
“Xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Bình tính lại cho tôi, trời không sập được đâu!”, Lâm Côn Luân quát.