Hành động của Võ Si Ma Bà làm mọi người ở đây kinh ngạc!
Đây là ai?
Đây là truyền thuyết của Yên Kinh!
Là Hoạt Thần Tiên đã sống hơn một trăm tuổi!
Thế mà hôm nay bà ta lại cúi đầu nhận tội với thần y Lâm, gọi người đó là ông chủ... Đây là cảnh
tượng như thế nào?
Cảnh tượng này đâu thể dùng từ khoa trương để hình dung?
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai cũng không dám tin.
Khổng Hăng Xuân há hốc miệng.
Giang Nam Tùng, Phương Hồng và Trịnh Nam Thiên cũng trợn tròn mắt.
Không ai tin những gì mình nghe thấy và nhìn thấy.
Nhưng mọi thứ đều bày ra trước mắt, bọn họ không tin cũng không được.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, nhưng anh không bỏ qua cho đám người Khổng Hằng Xuân, mà lấy châm bạc châm vào bọn họ.
Soạt!
Soạt!
Soạt...
Châm đâm vào cơ thể.
Đám người Khổng Hãng Xuân giật mình, giống như bị điện giật, vô cùng quái gở.
Võ Si Ma Bà nhìn toàn bộ quá trình, để mặc châm bạc của Lâm Chính chui vào cơ thể bọn họ, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
“Thần y Lâm! Cậu... Cậu làm gì vậy?”.
“Dừng tay cho tôi!”.
“Chẳng lế cậu muốn giết chết chúng tôi? Võ S¡
Ma Bà đã làm đến mức đó, lẽ nào... cậu vẫn chưa thỏa mãn?”.
Bọn họ tức giận hét lên, khó tin nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến bọn họ, chỉ chăm chăm dùng châm.
Võ Si Ma Bà lặng lẽ nhìn Lâm Chính hành động, không ra tay ngay mà giống như đang suy nghĩ gì đó.
Người bên cạnh khóc lóc: “Bà Võ Si, bà xem, người này không xem bà ra gì! Bà... có thể nhẫn nhịn được sao?”.
“Có lẽ không phải”, Võ Si Ma Bà lắc đầu, không nói gì nhiều.
Không lâu sau, tất cả đều bị Lâm Chính châm vào người, ai nấy run lẩy bẩy, hoảng hốt bất an.
“Thần y Lâm, cậu đã dùng châm gì với bọn họ?”, Võ Si Ma Bà nghiêm túc hỏi.
“Yên tâm, chỉ là một loại độc dược mạn tính. Chỉ cần định kỳ mỗi tháng đến chỗ tôi nhận thuốc hòa dịu, bọn họ sẽ không sao cả”, Lâm Chính nói.
“Nói vậy là thần y Lâm vẫn không tin tôi?”, Võ Si Ma Bà hỏi.
“Không đâu bà cụ, tôi không có ý đó, tôi làm vậy chỉ để an toàn cho mình mà thôi. Bà cũng biết số người muốn giết tôi nhiều vô tận, chỉ riêng ở Yên Kinh đã có rất nhiều. Tôi làm thế này cũng là bất đắc dĩ. Hôm nay tôi thả bọn họ đi, sau này bà đột nhiên hối hận thì tôi phải làm sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Võ Si Ma Bà khẽ gật đầu, hiểu được ý của Lâm Chính.
Lâm Chính cũng chỉ muốn có thủ đoạn gì đó ràng buộc bọn họ, nhất là bà ta.
Anh muốn nằm giữ mạng của bọn họ trong tay, chỉ có như vậy thì anh mới được an toàn.
“Cậu cũng không thể đe dọa ép bức những người này cả đời nhỉ? Tôi cũng nói rồi, tôi chỉ làm cho cậu mười năm. Mười năm sau, những người này có thế nào, tôi không quản được. Nhưng nếu cậu thật sự giết bọn họ, không chừng tôi còn phải trả thù cho bọn họ”, Võ Si Ma Bà nói.
“Yên tâm, tôi sẽ không ép bức bọn họ cả đời. Mười năm sau, tôi sẽ giải độc trên người bọn họ”.
“Độc mà tôi châm cho bọn họ đều là dược vật mà tôi đích thân luyện chế. Một khi dược hiệu của chúng bùng phát trong cơ thể thì dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi. Thứ duy nhất có thể cứu
sống bọn họ chỉ có thuốc hòa dịu trong tay tôi mà thôi".
Lâm Chính thong thả nói. Những người khác ai nấy đều kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu... cậu thật độc ác!”, có người nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi chỉ đảm bảo an toàn cho mình mà thôi”. Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc.
Võ Si Ma Bà lắc đầu, trước tình huống này, bà ta cũng không làm gì được.
Khổng Hăng Xuân lặng lẽ thở dài, quay đầu nói: “Vì sao bà không thẳng tay giết người này? Với thủ đoạn của bà, giết cậu ta chắc chắn dễ như trở bàn tay!".
“Cậu ta điên rồi, tôi có thể giết cậu ta, nhưng cậu ta nhất định có thể giết chết các ông trước lúc chết! Tôi không thỏa hiệp thì các người khó mà giữ được tính mạng. Hằng Xuân, đành chịu ấm ức mười năm vậy, ít nhất còn giữ được mạng”.
Khổng Hằng Xuân cúi đầu không nói, đôi mắt mờ đục tràn ngập vẻ đau khổ và không cam tâm.
Chuyện đã đến nước này đã không phải chuyện mà Võ Si Ma Bà có thể khống chế.
“Tôi hi vọng tốt nhất mọi người hãy giữ kín chuyện hôm nay. Những chuyện nên nói thì các người có thể nói, không nên nói thì tuyệt đối đừng tùy tiện tiết lộ ra ngoài, nếu không, tôi không bảo. đảm ngày tháng sau này các người có thể thuận lợi lấy được thuốc hòa dịu trong tay tôi hay không đâu. Mỗi tháng tôi sẽ gửi thuốc cho các người một lần, nếu tháng nào các người không nhận được thuốc thì có lẽ là các người khiến tôi không hài lòng ở phương diện nào đó, hi vọng các người tự bảo trọng!”.
Nói xong, Lâm Chính phất tay, lạnh lùng nói: “Các người có thể đi rồi”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bàng hoàng hoảng Sợ, vội vàng xuống núi.
Khổng Hằng Xuân siết chặt nắm đất, nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, ông ta chỉ ước băm vằm Lâm Chính ra thành trăm mảnh.
Nhưng Võ Si Ma Bà ở đây, ông ta có thể làm được gì?
“Ông Khổng, chúng ta về thôi”, Giang Nam Tùng lau nước mắt, nói: “Tôi đưa ông đi!”.
Nói xong, ông ta đẩy xe lăn.
“Hội trưởng Giang, ông làm sao vậy? Chảy cả nước mắt nước mũi, lẽ nào ông khuất phục rồi?”, Khổng Hằng Xuân nghiến răng, âm thầm nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!