Trịnh Nam Thiên hồi lâu không lên tiếng, ngây ngốc nhìn Lâm Chính, không có từ nào có thể miêu tả được sự kinh sợ của ông ta.
Tên điên! Hết sức điên rồ!
Nhưng... từ ngày đầu tiên ông ta quen với Lâm Chính, ông ta đã biết người này điên rồ đến mức nào.
Nếu anh không điên thì sẽ có ngày hôm nay sao?
Nhưng cũng chính vì sự điên cuồng của anh mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
“Cậu Lâm... tôi... haizz..., lúc này Trịnh Nam Thiên cũng không biết nên khuyên thế nào.
Giang Nam Tùng bỗng thê lương hét lên: “Mọi người đừng sợ! Đừng sợ người này! Hắn không thể giết hết mọi người được. Hắn không có bản lĩnh lớn thế đâu, Yên Kinh không phải là Giang Thành của hẳn. Hắn chẳng qua chỉ muốn hù dọa mọi người thôi, đừng sợ”.
Ông ta nói thế đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Chính nhìn Giang Nam Tùng: “Sao thế? Hội trưởng Giang có muốn tôi bắt đầu từ ông trước không?”
“Tôi không tin! Tên họ Lâm, cậu không phải là thần, cậu còn có thể bản lĩnh hơn người như thế. Tôi nói cho cậu biết, cậu giết tôi cũng được, muốn hù dọa tôi thì còn lâu, cùng lắm là hôm nay chết ở đây. Nhưng tôi tin chắc cậu sẽ gặp quả báo, chắc chắn sẽ như thế”, Giang Nam Tùng gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, trợn mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta biết mình chạy không thoát, Lâm Chính chắc chản sẽ giết ông ta, thôi thì dứt khoát mặc kệ đi.
Chết cũng chết cho chính trực một chút.
Để cho người đời khỏi cười chê.
Còn việc Lâm Chính nói muốn giết cả nhà ông ta, ông ta không tin.
Hôm nay Lâm Chính không thể nào ra khỏi núi Yên Long này được, đừng nói là Trịnh Nam Thiên, chỉ sợ dưới chân núi cũng đã bị cao thủ bao vây chật kín.
Cùng lắm là ngọc nát đá tan.
Giang Nam Tùng ngẫm nghĩ.
Thế nhưng Lâm Chính lại khẽ cười.
Nụ cười rất quỷ dị, khiến người ta dựng tóc gáy.
Anh gật đầu, lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ tôi không định xuống tay với ông nhưng ông đã nói thế thì
được, tôi bắt đầu từ ông trước”.
“Cậu muốn làm gì?”, Giang Nam Tùng sửng sốt, lòng lạnh ngắt, cảm thấy không ổn.
“Thỏa mãn nguyện vọng của ông”.
Lâm Chính nói, sau đó nghiêng đầu: “Băng Thượng Quân”.
“Thầy ạ!”, Băng Thượng Quân nghiêm túc nhìn Lâm Chính.
“Đây là điện thoại của tôi, lát nữa Mã Hải sẽ gửi toàn bộ thông tin về gia đình của Giang Nam Tùng đến, anh dựa theo thông tin đó đến lấy đầu của cả nhà ông ta, sau đó ném tới trước mặt ông ta”.
Băng Thượng Quân biến sắc, do dự nói: “Thầy ơi, làm... vậy thật sao?”
“Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả”, Lâm Chính khàn giọng nói.
Băng Thượng Quân lặng thinh một lúc, sau đó _ chắp tay nói: “Vâng, thưa thầy”.
Nói rồi anh ta xoay người định đi. “Ngăn cậu ta lại”. Thống lĩnh Trịnh nói.
Các chiến sĩ chạy đến muốn ngăn Băng Thượng Quân lại.
Mọi người lập tức bao vây lấy anh ta.
Nhưng đường đường là thiên kiêu, sao người bình thường có thể cản lại được?
Băng Thượng Quân thoáng chốc đã hạ gục hết các chiến sĩ khiến họ ngã nhào rồi đi xuống núi.
Mọi người sửng sốt.
Trịnh Nam Thiên sa sầm mặt mày, trợn to mắt tức giận nhìn Lâm Chính.
Giang Nam Tùng khiếp sợ ngồi phịch xuống _ đất, hai mắt đảo quanh, run rẩy không thôi.
Nhìn Băng Thượng Quân sắp ra khỏi đỉnh núi, cuối cùng chút kiêu ngạo trong lòng ông ta cũng tan vỡ, cả người sắp sụp đổ.
Người ở dưới chân núi không biết Băng Thượng Quân là học trò của Lâm Chính, chắc chắn sẽ không ngăn anh ta lại.
Đường đường là một thiên kiêu, muốn giết vài người bình thường quả thật hết sức đơn giản.
Giang Nam Tùng lấy điện thoại ra định báo cho người nhà mình.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại bỗng nổ tung.
Nhìn sang thì thấy Lâm Chính dùng khí kình phá vỡ điện thoại.
Nhìn những mảnh vỡ điện thoại rơi ra khỏi lòng bàn tay, lúc này Giang Nam Tùng như cảm thấy trái tim mình bị bong ra thành từng mảnh.
“Không!”
Ông ta không chịu đựng được nữa, đứng phắt dậy gào lên.
Ông ta như phát điên chạy đến, ôm chặt lấy chân Băng Thượng Quân.
Băng Thượng Quân nhíu mày, không giấy ra, chỉ nhìn ông ta rồi lại nhìn Lâm Chính.
Nhưng thấy Giang Nam Tùng như thành một người khác, khàn giọng cầu xin: “Đừng làm hại người nhà tôi! Đừng! Không!”
Thượng Băng Quân không cảm xúc, lạnh lùng nhìn ông ta.
Giang Nam Tùng mới nhận ra có cầu xin Băng Thượng Quân cũng vô ích, thế là ông ta lập tức xoay người lại quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, bật khóc: “Thần y Lâm, tôi cầu xin cậu hãy tha cho cả nhà tôi! Tha cho cả nhà tôi! Tôi tin rồi! Tôi tin rồi! Cậu muốn giết tôi thì cứ giết tôi đi, đừng hại người nhà tôi, làm ơn”.
Ông ta lớn tiếng gào khóc, lần này ông ta sợ thật rồi.
Điện thoại đã vỡ, không thể thông báo với người nhà.
Nếu Băng Thượng Quân đi chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu Băng Thượng Quân đưa đầu của người nhà đến đây thật, thế chẳng phải ông ta sẽ trở thành hung thủ hại chết người nhà mình sao?
Ông ta không chịu nổi cú sốc này.
Ông ta càng không muốn nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình chỉ còn lại một cái đầu.
Như vậy quá đau lòng.
Ông ta thà bây giờ mình chết đi còn hơn phải nhìn thấy cảnh tượng này.
“Sao thế? Sợ rồi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!