“Trên đời này thật sự có thiên tài yêu nghiệt đến vậy sao? Thần y Lâm... Y thuật của cậu ta... quả là có thể sánh ngang với người đó!”.
“Cậu ta chỉ mới hơn hai mươi đã có bản lĩnh như vậy... tiền đồ sau này rất rộng mở....
“Phải chú ý đến cậu ta nhiều hơn”.
Phía ngoài đám đông, vài bóng người gìà nua thờ ơ nhìn Lâm Chính, thản nhiên nói.
Hiện trường xôn xao, tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin.
Lương Huyền Mi che miệng, không nói nên lời.
Hạ Thu Ân nhảy cãng hoan hô, Hạ Quốc Hải vuốt râu cười lớn.
Đám người Phương Hồng ủng hộ thần y Lâm võ tay khen hay.
Còn người nhà họ Lâm, ai nấy mặt mặt xám xịt, phẫn hận và không cam tâm.
Một người nhà họ Lâm không phục, quát khẽ:
“Ai nói thần y Lâm đã thắng? Cho dù chưởng sự của chúng tôi bị hóa giải hiệu quả thuốc thì cũng chỉ là không còn sự tăng cường của thuốc mà thôi. Thực lực của chưởng sự chúng tôi cực kỳ đáng sợ, muốn giết một thần y Lâm bị thương nặng không phải dễ như trở bàn tay?".
“Không sail
“Nếu Lâm chưởng sự giết Lâm Chính thì vẫn sẽ là người chiến thắng!”.
“Bị phá hủy công sức thì tính là gì?”. Người nhà họ Lâm hô hào.
Nhưng người đàn ông đeo kính đen lại hừ một tiếng: “Ấu trĩ, ngu xuẩn!”.
“Cậu nói gì?”, một người nhà họ Lâm chỉ vào người đàn ông đeo kính đen, phẫn nộ quát: “Tôi nói cho cậu biết, đừng ở đây ăn nói lung tung, giữ miệng mình cho tốt đi!”.
“Còn không chịu nhìn nhận hiện thực? Các người cho rằng người quyết đấu với Lâm Cốc là ai? Ðó là thần y Lâm! Cậu ta có thể phân tích được phương thuốc bí mật trên người Lâm Cốc trong vòng một phút, còn lấy được dược vật thích hợp để giải trừ nó, trên đời này không ai có y thuật sánh bằng cậu ta. Bây giờ các người nhìn thấy thần y Lâm bị thương, nhưng vết thương đó có là gì trong mắt cậu ta, sợ rằng trong chớp mắt đã được cậu ta xử lý ổn thỏa, hồi phục nguyên vẹn. Nhà họ Lâm các người lại chưa nhìn rõ tình hình bây giờ, không phải ấu trĩ ngu xuẩn thì là gì?”.
Lời nói đó khiến người nhà họ Lâm câm nín.
Nhiều người lặng lẽ gật đầu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, vết thương nghiêm trọng như vậy mà muốn hồi phục trong chớp mắt cũng thật hoang đường.
Đến trình độ đó còn gọi là y thuật nữa sao? Đó đã là tiên thuật rồi!
Nhưng... động tác tiếp theo của Lâm Chính lại làm mọi người chấn động!
Anh lấy châm bạc ra đâm lên người, tổng cộng 72 kim, tốc độ rất nhanh, gần như mới lướt tay qua, châm bạc đã đâm lên người.
Khi châm bạc đâm vào cơ thể Lâm Chính, máu chảy ra lập tức được cầm lại.
Sau đó, anh lại lấy một lọ thuốc, mở nó ra, bôi thuốc bột lên người.
Như vậy vẫn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lấy một viên thuốc khác ra uống vào, vết bầm trên người biến mất, hơn nữa khí tức quanh người anh cũng dần cô đọng hơn.
“Cái gì?”. Mọi người đều nhìn đến ngây người.
Từ đầu đến cuối chỉ mất mấy chục giây, vết thương trên người Lâm Chính đã hồi phục gần hết, ngay cả hai cánh tay gần như đã nứt xương cũng trở nên tràn trề sức lực.
“Lâm chưởng sự, không kéo dài thời gian được nữa, không được để cậu ta hồi phục, mau ra tay!".
Lâm Phi Anh ý thức được tình thế cấp bách, lập tức gào lên.
Lâm Cốc bừng tỉnh, cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, đưa tay rút mười cây châm bạc, đồng thời lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đã dùng châm thì đương nhiên ông ta cũng sẽ không nương tay.
“Tình huống bình thường, y võ của tôi không bằng cậu, nhưng châm của tôi chưa chắc đã thua kém cậu.
Lâm Cốc quát khẽ, lao vọt đến trước mặt Lâm Chính nhanh như chớp, một tay nghiêng về trước, đâm thẳng châm bạc tới.
Vèo vèo...
Châm bạc như kiếm, muốn xé rách bầu trời.
Không ai ngăn nổi.
Keng! Keng! Kengl! Keng...
Nhưng khi chạm vào cơ thể Lâm Chính, mười cây châm bạc tóe ra tia lửa, tất cả đều bị đâm gãy...
Châm bạc rơi xuống đất, không còn hoàn chỉnh, vừa tan nát vừa lạnh lẽo, tựa như tim của Lâm Cốc lúc này...
“Vì sao châm của tôi... không đâm vào cơ thể cậu được?”, Lâm Cốc ngước mặt lên, lẩm bẩm.
Chốc lát sau, Lâm Chính lại đấm tới một quyền, nhắm thẳng vào lồng ngực Lâm Gốc.
Ầm!
Cơ thể Lâm Cốc rơi thẳng xuống như diều đứt dây, đập lên mặt đất tạo thành một hố lớn, sau đó lăn mấy vòng mới dừng lại.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn theo, chỉ thấy lồng ngực Lâm Cốc đã nứt ra.
Cú đấm ấy suýt chút nữa đã khiến ông ta tàn