“Chào anh Trình”, Lương Huyền Mi bước tới. “Huyền Mi, không phải tôi nói rồi sao, gọi tôi là A Khố là được, gọi anh Trình gì chứ. Thực ra như vậy khách sáo quá. Lế nào cô không coi tôi là bạn sao?”, người đàn ông tỏ vẻ trách móc.
“Làm gì có?”
“Vậy cô nên gọi tôi thế nào nhỉ?”
“A....A Khố..., Lương Huyền Mi dù không muốn nhưng vẫn phải gọi.
“Vậy mới phải chứ. Bố nuôi của tôi đang đợi ở bên trong. Chúng ta mau vào thôi, đừng để ông cụ đợi lâu...À? Mấy vị này là..., Trình Khố tò mò nhìn Lâm Chính.
“À, đây là anh trai của tôi...Chăc anh cũng từng nghe qua rồi...thần y Lâm”, Lương Huyền Mi vội nói.
“Cái gì? Anh của cô là thần y Lâm sao?”, Trình Khố vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy”, Lương Huyền Mi gật đầu.
Trình Khố cảm thấy khó mà chấp nhận được. Một lúc sau anh ta mới bình tĩnh lại.
“Anh Trình phải không? Chào anh”, Lâm Chính mỉm cười đưa tay ra.
Lúc này Trình Khố mới để ý kỹ Lâm Chính. Do ánh sáng khá tối nên khi nãy anh ta không kịp nhìn ra. Lúc này, anh ta mới nhìn rõ diện mạo của Lâm Chính. Nếu không phải là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng thì là ai được chứ? Thật không ngờ Lương Huyền Mi và thần y Lâm lại có mối quan hệ như vậy...Đúng là quá bất ngờ.
Trình Khố không hề tỏ ra hoang mang như người khác mà chỉ hừ giọng, không cả đưa tay ra: “Sao, Huyền Mi, vì thần y Lâm mà cô mới chịu cầu xin sự giúp đỡ của tôi à, xin tôi gặp bố nuôi tôi sao?”
“Đúng vậy”.
“Tôi nhớ ra rồi...Có vẻ như anh của cô đã khai chiến với nhà họ Lâm rồi đúng không? Sao thế Huyền Mị, lẽ nào cô cho rằng bố của tôi có thể ra mặt vì thần y Lâm để dừng chuyện này lại?”
“Không thể sao?”
“Chuyện này không dễ xử lý đâu”, Trình Khố khế cười.
Lương Huyền Mi tái mặt, vội lên tiếng: “Anh Trình, xin anh giúp đỡ. Cả Yên Kinh này chỉ có bố nuôi của anh mới giúp được anh trai tôi thôi. Xin anh đấy anh Trình".
“Huyền Mi, cô là người thông minh, nếu không đã không tìm thấy tôi. Đúng vậy, cả Yên Kinh này, ngoài bố của tôi ra, đúng là không có ai có thể dừng được chuyện này. Coi như cô tìm đúng người. Có điều đây không phải là chuyện nhỏ, bố nuôi của tôi chưa chắc đã đồng ý”.
Anh Trình! Tôi biết chắc chắn anh có cách, mong anh giúp đỡ”, Lương Huyền Mi vội nói.
“Cách ấy mà, có thì có...nhưng mà...", Trình Khố nhếch miện cười đắc ý, anh ta đang định nói gì đó thì bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi Huyền Mi, về thôi”, Lâm Chính nói.
“Anh...”
“Anh còn tưởng em định đưa anh đi đâu, thật không ngờ là đi cầu xin người khác. Anh nói rồi, chuyện này em không cần lo, anh của em sẽ không
có chuyện gì đâu. Tối rồi, để anh đưa em về”, Lâm Chính bước tới kéo Huyền Mi ra ngoài.
“Không! Anh! Thả em ra. Anh không thể cứng đầu nhu vậy được. Chúng ta chỉ có thể cầu xin bố nuôi của Trình Khố mà thôi, nếu không ngày mai anh sẽ chết chắc đấy”.
“Em không cần nói nhiều nữa. Chuyện của anh, em không cần phải lo", Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Anh...anh”
Lương Huyền Mi cố gắng giấy giụa nhưng vô ích. Cuối cùng, cô ta bặm môi hét lớn: “Anh, em sẽ về với anh nhưng anh bỏ tay ra trước đã, để em nói chuyện một lúc với Trình Khố, nếu không cứ vậy rời đi thì cũng bất lịch sự”.
“Hả?”
Lâm Chính dừng bước, nhìn chăm chăm Trình Khố đang đứng ở phía xa và nói: “Trình Khố không phải kẻ tốt đẹp gì. Tốt nhất em tránh xa người đó ra.
“Em biết rồi, nhưng ...anh...trước mắt thì mọi người vẫn là bạn mà, ít nhiều cũng phải giữ quan hệ...nếu không thì mất mặt người ta quá. Sức mạnh đứng sau Trình Khố...cũng không phải dạng tầm thường. Nếu như đắc tội, dù anh không sợ thì nhà họ Lương bọn em cũng bị ảnh hưởng”, Lương Huyền Mi chau mày.