Chương 206: Tên cặn bã
Lạc Thiên thấy vậy thì hơi thở nghẹn lại, bỗng ý thức được điều gì đó.
"Ông!".
Cô ta vội vàng kêu lên.
Nhưng Lạc Bắc Minh đã ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng chặt...
"Xem ra Lạc Bắc Minh cũng rất thức thời", Tư Đồ Kính thản nhiên cười nói.
"Anh muốn làm gì," Lạc Thiên lùi lại, cơ thể khẽ run rẩy hỏi.
"Làm gì à?", Tư Đồ Kính mở chiếc quạt gấp, khẽ cười một tiếng, đáp: "Cô yên tâm, nếu tôi thực sự muốn làm gì cô, thì cũng sẽ không chọn nơi này".
Lạc Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng trừng mắt nhìn Tư Đồ Kính: "Vậy anh muốn nói gì với tôi?".
"Cũng không phải muốn nói gì với cô, mà là muốn cảnh cáo cô một số chuyện".
"Cảnh cáo?".
"Tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có về Nam Phái với tôi không?", Tư Đồ Kính điềm nhiên hỏi.
"Không", Lạc Thiên gần như trả lời không chút do dự, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Tư Đồ Kính, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng vừa dứt lời...
Vèo!
Một cái tát giáng mạnh vào má Lạc Thiên.
Bốp!
Khuôn mặt Lạc Thiên lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng, cô ta không cẩn thận ngã sõng soài xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu.
"Anh đánh tôi?", Lạc Thiên nhìn Tư Đồ Kính với ánh mắt không thể tin nổi.
"Đánh cô thì sao nào? Cô tưởng ở nhà họ Lạc này thì tôi không dám làm gì cô sao?", Tư Đồ Kính nheo mắt cười nói, sâu trong đôi mắt là một tia lạnh lẽo: "Ông cô đã có một hợp tác chiến lược rất quan trọng với Nam Phái, nhà họ Lạc các cô không thể đắc tội với Nam Phái tôi. Chỉ cần là chuyện không quá đáng, thì nhà họ Lạc cô cũng không dám ho he gì, nên cô đừng mong đợi nhà họ Lạc đến cứu cô nữa".
"Đánh người... cũng được coi là chuyện không quá đáng sao?", Lạc Thiên trợn to mắt hỏi.
"Chỉ cần không đánh chết, nhà họ Lạc và Nam Phái tôi có thể chữa khỏi thì chuyện này có là gì chứ? Huống hồ cô cũng sắp cưới tôi rồi, là người của nhà họ Tư Đồ, tôi đánh cô chỉ là đang dạy vợ, ai dám nói gì chứ?".
Dứt lời, Tư Đồ Kính lại tát cho Lạc Thiên một cái nữa.
Lạc Thiên run lên, vội vàng tránh né.
"Dám tránh à?", ánh mắt Tư Đồ Kính ngập tràn sự sảng khoái dữ tợn và nóng bỏng, lại giơ chân đạp về phía Lạc Thiên.
Lạc Thiên không kịp tránh, bụng dưới bị đá trúng, đau đến nỗi cô cuộn mình dưới đất, không đứng dậy nổi.
Lúc này Lạc Thiên mới biết hóa ra tên Tư Đồ Kính này có khuynh hướng thích ngược đãi.
So với chuyện kia, hắn lại càng hưởng thụ việc giày vò, đánh đập người khác. Hắn rất thích việc người khác lộ vẻ đau đớn trước mặt hắn.
Đây là một tên biến thái!
Một tên biến thái thực sự!
Lạc Thiên cắn chặt răng, cũng không biết lấy đâu ra sức, vội vàng xoay người chạy về phía bài vị tổ tiên.
"Muốn chạy? Hừ, hôm nay không dạy dỗ loại phụ nữ thấp hèn như cô, thì Tư Đồ Kính tôi làm gì còn tư cách làm chồng cô chứ?".
Tư Đồ Kính cười khẩy, gấp chiếc quạt lại, tóm lấy chiếc chổi nhỏ dài ở bên cạnh, đuổi theo Lạc Thiên.
Nơi này không có chỗ trốn, chỉ có chiếc tủ chứa đồ ở giữa nhà thờ tổ.
Lạc Thiên không chút nghĩ ngợi đã chui vào trong chiếc tủ, nhưng khóa của chiếc tủ đã bị hỏng.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Chính, sau đó dùng hai tay giữ chặt cửa tủ.
"Vào nhà họ Tư Đồ tôi thì phải học một điều, đó là lời nói của chồng chính là thánh chỉ, tôi bắt cô làm gì cô phải làm nấy, tôi bảo cô đi về phía Đông, cô cấm được đi về phía Tây".
Dứt lời, Tư Đồ Kính liền dùng gậy đánh thẳng vào bàn tay đang giữ cửa tủ của Lạc Thiên.
Sự đau đớn khiến Lạc Thiên phải hít sâu một hơi.
"Cứu tôi với!".
Lạc Thiên sợ hãi kêu to.
Nhưng không ai đáp lại.
"Cho dù người nhà họ Lạc nghe thấy tiếng kêu cứu của cô cũng sẽ không cứu đâu, cô đừng mơ mộng nữa! Bây giờ cô trèo ra, rồi liếm giày của tôi, nghe rõ chưa?", Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
"Tôi dù chết cũng không theo anh!".
Lạc Thiên hét lên.
Nhưng cô ta vừa nói xong, lại bị cán chổi quất mạnh.
Ngón tay thò ra khỏi khe hở của Lạc Thiên lập tức tím đỏ, đau đến mức run rẩy.
"Cô có cút ra đây không?", Tư Đồ Kính nheo mắt hỏi.
"Anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!", Lạc Thiên lại gào lên.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Cán chổi lại đánh tới.
"A..."
Nỗi đau đớn khủng khiếp khiến Lạc Thiên không nhịn được hét lên.
"Có cút ra đây không?", Tư Đồ Kính cười dữ tợn quát.
Lạc Thiên cắn chặt răng, đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn bám chặt cánh cửa, sống chết không buông tay.
"Được! Được! Để tôi xem tay cô có thể chịu đựng được mấy hồi! Ha ha ha..."
Khuôn mặt Tư Đồ Kính trở nên dữ tợn và điên cuồng, cán chổi trong tay hắn càng quất vào ngón tay Lạc Thiên như mưa.
Rắc...
Lạc Thiên có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh phát ra khi xương ngón tay bị gãy.
Cô ta đã đau đến mức sắp ngất đi rồi...
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa nhà thờ tổ.
"Hử?".
Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cửa.
"Ai vậy?".
"Cậu chủ Tư Đồ, ông chủ mời cậu qua đó một lát", bên ngoài vang lên giọng nói của người nhà họ Lạc.
"Sao nào? Lạc Bắc Minh đau lòng rồi à? Ha ha, được rồi, hôm nay tha cho cô chủ của các anh, chờ cô chủ của các anh gả qua đó rồi, tôi sẽ từ từ tính món nợ này với cô ta", Tư Đồ Kính cười khẽ, sau đó vứt chiếc chổi đầm đìa máu trong tay đi, xoay người đi về phía cửa.
Tư Đồ Kính vừa đi, mấy người nhà họ Lạc liền xông vào.
"Cô chủ, cô không sao chứ?", một nữ giúp việc có chút nghẹn ngào hỏi.
"Tôi... tôi không sao...", sau khi nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, Lạc Thiên ngoẹo đầu sang một bên, ngất lịm đi.
"Mau, băng bó cho cô chủ, dìu cô chủ xuống nghỉ ngơi".
Mấy người vội vàng kêu lên.
Một lúc sau, hai tay Lạc Thiên được băng bó như chiếc bánh chưng, cũng được dìu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Cô ta đã tỉnh lại, nhưng vẻ mặt đầy sợ hãi.
Tên Tư Đồ Kính này biến thái như vậy, đáng sợ như vậy, tạm không nói đến vấn đề Lạc Thiên có cưới hắn hay không, trong tình hình này mà gả qua đó, có thể sống sót hay không còn là vấn đề.
Cơ thể Lạc Thiên khẽ run lên, trong đầu đã đưa ra quyết định.
Trốn! Nhất định phải trốn!
Nếu không trốn được thì tự sát!
Dù thế nào cô cũng sẽ không cưới hắn.
Nhưng đúng lúc này, quản gia bỗng vội vàng bước vào phòng.
"Cô chủ! Mời cô lập tức theo tôi đến sảnh chính!", quản gia trầm giọng nói.
"Để làm gì?", Lạc Thiên run rẩy hỏi.
"Ông chủ đã bàn xong của hồi môn với cậu chủ Tư Đồ, cô chủ, cô hãy lập tức thay đồ mời trà, sau đó gả vào thế gia Tư Đồ Nam Phái".
Câu này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến Lạc Thiên ngây ra.
"Ông nội... nóng lòng muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy sao?", giọng nói Lạc Thiên nghẹn ngào.
"Cô chủ, ông chủ cũng là muốn tốt cho cô, cho nhà họ Lạc, hy vọng cô có thể thông cảm tha thứ", quản gia nhỏ giọng nói, sau đó nói với người bên cạnh: "Giúp cô chủ thay quần áo, rồi nhanh chóng đưa ra sảnh chính, thời gian gấp gáp, đừng chậm trễ".
Dứt lời liền ra khỏi phòng.
Lạc Thiên được đỡ dậy, tròng bộ váy cưới vào người như một con rối.
Nhưng rõ ràng là cô không muốn để cho người khác sắp xếp như vậy, nhân lúc thay đồ, cô giấu chiếc kéo vào ống tay áo.
Khoảng 10 phút sau, Lạc Thiên được đưa tới sảnh chính.
Nhìn mười ngón tay được quấn băng trắng và vết bàn tay vẫn chưa nhòa trên mặt Lạc Thiên, ánh mắt Lạc Bắc Minh không có thay đổi gì nhiều.
Tư Đồ Kính ngồi trên ghế, đang thong thả uống trà, phe phẩy chiếc quạt.
Nhìn thấy Lạc Thiên bước tới, ánh mắt hắn lóe lên sự nóng bỏng.
"Ông, tại sao ông lại đối xử với cháu như vậy?", ánh mắt Lạc Thiên đầy đau khổ, nước mắt giàn giụa hỏi.
"Ông cũng có nỗi khổ của ông, tóm lại cháu chỉ cần biết rằng ông sẽ không hại cháu", Lạc Bắc Minh khàn giọng nói: "Được rồi, mau dập đầu với chồng tương lai của cháu trước đi".
"Dập đầu? Không thể nào!".
"Xem ra lúc nãy dạy dỗ còn chưa đủ!".
Tư Đồ Kính đặt tách trà xuống, mỉm cười nói.
Lạc Thiên biến sắc, cắn răng nói: "Được, tôi dập đầu với anh!".
"Ồ? Nghĩ thông rồi à? Vậy được! Lại đây đi!", Tư Đồ Kính có chút bất ngờ.
Lạc Thiên không nói gì nữa, chỉ bước từng bước về phía Tư Đồ Kính.
Nhưng đúng khoảnh khắc lại gần Tư Đồ Kính, Lạc Thiên bất ngờ rút chiếc kéo được giấu trong tay áo ra, đâm mạnh về phía hắn.
"Anh đi chết đi!".