Lâm Chính dẫn theo Chiêm Nhất Đao và những tinh anh của Đông Hoàng Giáo đi xuống máy bay.
Vì sức khỏe mới hồi phục nên Chiêm Nhất Đao. vẫn còn chống nạng, bước chân vẫn còn hơi lảo đảo, trông vô cùng bất tiện.
Vệ Yến đã đợi ở sân bay từ sớm.
Thấy Lâm Chính bước ra, cô ta lập tức chạy đến đón.
“Chủ tịch Lâm, đi đường vất vả rồi”, Vệ Yến mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Chính, đáy mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Khách sáo rồi, lập tức sắp xếp khách sạn và nơi ăn uống đi, thời gian của chúng ta khá gấp, đừng chậm trễ”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, mọi thứ đã ổn thỏa, mời đi bên này”.
Nói rồi Vệ Yến dẫn Lâm Chính đến trước chiếc xe đỗ ở bên ngoài, sau đó lái thẳng đến khách sạn.
Lâm Chính không thể vừa xuống máy bay đã đến nhà họ Lâm được.
Cho dù đến hỏi tội thì ít nhiều gì cũng phải có quy trình.
Vì thế Lâm Chính đã phái một người đến nhà họ Lâm để xem thái độ của họ.
Nhưng khi chiếc xe đi đến ngã tư Yến Trì... Bụp!
Một chiếc xe bỗng tông vào đuôi xe mà Lâm Chính đi.
Mọi người đều sửng sốt. “Có chuyện rồi! Bảo vệ cậu Lâm”.
Chiêm Nhất Đao lập tức nhận ra điều gì, lớn tiếng nói.
Đám người trên chiếc xe tháp tùng lập tức lao xuống xe, bao vây chiếc xe nhỏ màu đỏ tông vào đuôi xe Lâm Chính.
Thấy thế, Lâm Chính lập tức đẩy cửa ra.
“Chủ tịch Lâm đừng ra ngoài, đợi trong xe cho. an toàn”, người tháp tùng vôi nói.
Nhưng Lâm Chính không nghe, vẫn nhanh chân đến gần chiếc xe màu đỏ tông vào xe anh.
Anh không tin có người dám làm gì anh trước mặt mọi người.
Nếu có người dùng thủ đoạn giết mình thật thì đối phương quá gấp gáp, quá ngu ngốc.
Nhà họ Lâm không thể làm ra chuyện này.
Cảnh sát ở đăng xa thấy nơi này xảy ra tai nạn xe, lập tức chạy đến.
Nhưng ngay lúc này.
Két
Cửa xe mở ra.
Sau đó một cô gái giàn giụa nước mắt chạy. đến vị trí phó lái, kéo cánh cửa nhìn một lát, tiếp tục gào thét: “Cầu xin các anh, ai có thể cứu em gái tôi, cầu xin các anh...”
“Hả?”
Đám người Đông Hoàng Giáo xung quanh ngơ ngác.
Lâm Chính nhận ra điều gì bèn vội vàng bước đến.
Anh thấy một cô gái mặc đồ trắng ở vị trí phó lái, đầu be bét máu ngã lên ghế.
“Anh ơi, tôi không cố ý đụng vào xe của anh, là vì em gái tôi bị bệnh, tôi đang vội đưa em ấy đến bệnh viện. Anh ơi, cầu xin anh tha cho tôi trước, đợi sau khi đưa em gái tôi đến bệnh viện, tôi sẽ trả tiền bồi thường cho anh, được không?”, cô gái khóc nức nở, nước mắt giàn giụa nói.
“Vệ Yến, lập tức gọi xe”, Lâm Chính vội nói. “Vâng, anh Lâm”.
Vệ Yến đáp.
Nhưng lúc này.
“Khụ khụ... khụ khụ..., cô gái ngồi ở ghế phụ ho
dữ dội, lại nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngất đi, có vẻ tình trạng cực kỳ không ổn.
“Em gái!", cô gái gào lên gọi.
Cảnh sát thấy thế cũng lo lắng, vội gọi thêm người chuẩn bị đưa bệnh nhân đến bệnh viện.
'Thế nhưng Lâm Chính là đưa tay ngăn lại. “Đừng động vào cô ta”. Mọi người sửng sốt.
“Tình trạng hiện giờ của cô ta rất tệ, không thể động vào. Đưa đến bệnh viện cũng không kịp, để cô †a xuống, tôi sẽ chữa cho cô ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Anh?” Cô gái sửng sốt: “Anh là...
“Tôi là bác sĩ, tin tôi đi”, Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc nói.
Để không gây ra động tĩnh lớn, Lâm Chính đội một chiếc mũ vành tròn nên cô gái không nhận ra người trước mặt mình là thần y Lâm mà nhà nào J_ cũng biết trong truyền thuyết.
Nghe Lâm Chính nói thế, cô gái cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vừa khóc vừa nói: “Anh làm ơn hãy cứu em gái tôi, tôi chỉ có một đứa em gái này thôi, chỉ cần anh có thể cứu được em gái tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, cầu xin anh...
Cô gái khóc lóc thảm thiết, cực kỳ đau lòng.
Người bên cạnh đều động lòng thương.
“Cô yên tâm, cứu người trị thương là bổn phận của bác sĩ, tôi sẽ giúp... Xin chào đồng chí, tôi là bác sĩ, vị hiện giờ bệnh nhân không thể cử động được, tôi cần phải cấp cứu tại chỗ, được chứ?”
“Trường hợp đặc biệt có thể xử lý theo kiểu đặc biệt, cứu người là việc khẩn cấp, anh nhanh chóng đi”, cảnh sát nghiêm túc nói, vừa báo lại tình hình với cấp trên vừa chạy đi chỉ huy giao thông.
Lâm Chính cũng không lề mề, lấy châm bạc ra bắt đầu cứu chữa cho cô gái.
Sau khi châm vài cây, sắc mặt trắng bệch của cô gái lập tức trở nên hồng hào, hơi thở cũng bình ổn lại khá nhiều.
“Có hiệu quả rồi, có hiệu quả rồi”.
“Thần yl"
Không ít người qua đường bật ngón tay cái lên khen ngợi.
Thấy thế cô gái cũng yên tâm hơn không ít.
Sau khi chữa trị một hồi, Lâm Chính đứng dậy: “Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, mau chóng đưa cô ta đến bệnh viện để tiếp tục chữa trị đi”.
“Được được! Cảm ơn anh, cảm ơn!”
Cô gái mừng rỡ nói, sau đó đi theo mấy người dân đưa cô gái đến bệnh viện.
Lâm Chính đi nói chuyện với mấy cảnh sát, sau đó lái xe về khách sạn.
Thế nhưng một tiếng sau, cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Chính đang bàn bạc hành động lần này với Chiêm Nhất Đao sửng sốt, mở cửa ra thì thấy là cô gái vừa rồi tông vào đuôi xe mình.
“Sao cô lại đến đây?”, Lâm Chính bất ngờ. “Anh à, tôi đến để cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh, em gái tôi có lẽ đã chết rồi”, nói rồi cô gái cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Cô khách sáo quá rồi, tôi đã nói tôi là bác sĩ, cứu người trị thương là nhiệm vụ của tôi, nếu bây giờ em gái cô đã không sao rồi thì vui rồi. Cô mau về nghỉ ngơi đi, chăm sóc em gái cô thật tốt”.
“Tôi vẫn chưa đền bù tổn thất của anh”.
“Chút tổn thất ấy không là gì đâu, không cần bồi thường”.
“Không đâu, anh đã cứu mạng em gái tôi, tôi còn tông vào xe của anh, nếu anh không nhận bồi thường thì chẳng phải tôi lấy oán trả ơn sao? Dù thế nào, tôi cũng phải bồi thường cho anh”, cô gái kiên quyết nói.
Lâm Chính hơi đau đầu, sau đó mới thở ra nói: “Thế này nhé, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi bàn với cô về chuyện bồi thường. Bây giờ tôi có chút việc, không tiện nói chuyện với cô được”.
“Vậy à... được rồi, nếu đã thế thì tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm không? Tối nay nhé?”, cô gái đầy mong đợi nói.
Thấy thế, Lâm Chính thầm thở dài.
Anh biết nếu mình không đồng ý thì cô gái này không cam lòng.
“Được rồi, ăn một bữa với nhau là được, sáu đến bảy giờ tối, thế nào? Tôi không có nhiều thời gian”.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chiếm nhiều thời
gian của anh đâu, tôi chỉ muốn tỏ lòng cảm ơn với anh thôi”.
Cô gái mừng rỡ, lập tức giơ tay ra: “ Xảo Đồng, nên gọi anh là gì?”
ôi là Kỳ
“Tôi là... Lâm Sinh Dịch”.
“Lâm Sinh Dịch? Anh Lâm, rất vui được gặp anh. Thế nhé, sáu giờ tối tôi đến dưới lầu đón anh, được chứ?”
“Ừ",
Tiễn Kỳ Xảo Đồng đi, Lâm Chính hít một hơi rồi đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!