Lạc Thiên sửng sốt, lập tức hiểu ra dự định của Lâm Chính.
Anh muốn ra mặt cho mình.
Nhưng Lạc Thiên cũng biết hoàn cảnh của Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi... đừng làm lớn chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt cho Dương Hoa..”.
“Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, cách nhìn của người khác không liên quan đến tôi, nhưng người khác dám làm khó dễ với người của tôi, khiến người bên cạnh tôi chịu ấm ức, chuyện này không thể cứ kết thúc như vậy”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lạc Thiên há hốc miệng, muốn nói lại thôi.
Người trợ lý của Lưu Thiên Đường ở bên cạnh loáng thoáng nghe được gì đó, lớn tiếng hỏi: “Anh vừa nói gì? Dỡ bỏ? Anh muốn dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu?
Không phải chứ? Anh lại nói ra lời như vậy?”.
Lời nói của trợ lý đó lập thứ thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
“Dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu?”.
“Người đó nói gì vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai, nói chuyện ngông cuồng vậy”.
“Ha, tôi thấy cậu ta không vào trong ăn được nên tức giận rồi chứ gì?”.
“Còn không phải à? Cậu không biết chủ của Bỉ Dực Lâu là ai, dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Ha, dù người đó của Giang Thành đến đây, e là cũng không có bản lĩnh đó”.
Người xung quanh xì xầm, ai nấy nhìn Lâm Chính và Lạc Thiên, lộ ra nụ cười giễu.
Đương nhiên quản lý Ngô cũng nghe được câu đó, nhưng anh ta không có thời gian đi so đo với người này, tiếp đãi khách quý quan trọng hơn.
Lưu Thiên Đường lại nhếch khóe miệng, giống như nghĩ tới gì đó, đột nhiên dừng bước, chỉ vào Lâm Chính, lớn tiếng quát: “Vừa rồi anh đã nói dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu đúng không?”.
Lời nói đó khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Nhiều người nhìn về phía Lưu Thiên Đường.
Quản lý Ngô cũng ngạc nhiên.
“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính tỏ ra rất bình tĩnh, yên tĩnh nhìn Lưu Thiên Đường.
“Đương nhiên có vấn đề! Anh không vào Bỉ Dực Lâu ăn được lại nói ra lời ác độc như vậy, đúng là biểu hiện của một người không có tố chất tốt! Tôi khuyên anh mở rộng tấm lòng ra, mở rộng tầm nhìn thêm một chút, làm người chân thành một chút, nói năng thận trọng một chút, đừng có khoác lác nữal”, Lưu Thiên Đường lớn tiếng nói, đầy vẻ đứng đản.
Đội ngũ của anh ta lập tức quay lại cảnh đó, ghép nhạc mạnh mẽ hùng hồn vào, đăng lên Mỗ
Âm.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, lượt thích video. đã vượt qua một trăm nghìn.
“Anh Lưu nói có lý!".
“Phải đấy, làm người phải mở rộng tấm lòng một chút, chỉ mới không được vào trong dùng bữa đã nói ra lời như vậy, đúng là quá tệ”.
“Không có bản lĩnh gì mà đòi dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Cũng không nhìn lại xem có mình có đức hạnh gì! Anh ta có tư cách đó sao?”.
Người xung quanh cười cợt.
Lạc Thiên tức tối.
“Nghe đây, quản lý Ngô là bạn tôi, những lời anh vừa nói đã xúc phạm nghiêm trọng đến bạn tôi và những người yêu thích Bỉ Dực Lâu, tôi yêu cầu anh hãy xin lỗi bạn tôi và Bỉ Dực Lâu!”, Lưu Thiên Đường nói, lời lẽ hùng hồn.
“Xin lỗi?”.
“Sao hả? Lễ nào anh không có cả dũng khí để xin lỗi? Con người đáng buồn nhất không phải là khi phát ra tiếng gào thét bất lực, mà là làm sai việc đi sai đường mà không nhìn rõ lại bản thân, không biết hối hận sửa sai, không chịu nhận sai! Đây mới là chuyện khiến con người hối tiếc nhất! Mặc dù Lưu Thiên Đương tôi không phải thần thánh gì, nhưng hôm nay phải uốn nắn anh, xã hội này cần phải lan truyền năng lượng tích cực, cần có một tấm gương tốt. Cho nên anh bạn, nếu anh từ chối xin lỗi, tôi chỉ đành áp dụng thủ đoạn khác!”, Lưu Thiên Đường nói vô cùng nghiêm nghị.
“Anh định làm gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Lưu Thiên Đường phất tay.
Một người đàn ông mặc Âu phục đeo kính gọng vàng trong đội ngũ của anh ta đi ra.
Người đàn ông cầm một xấp tài liệu trong tay, vừa đi vừa đọc: “Anh dùng lời nói bạo lực đe dọa người khác ở trước mặt công chúng, tôi có thể thay Bỉ Dực Lâu khởi kiện anh, tố cáo anh tội dọa dẫm!”.
“Anh là ai?”.
“Tôi là luật sư!”, người đàn ông đẩy kính trên sống mũi.
Nghe vậy, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm. ”
“Hay!”.
“Đối phó với loại người miệng mồm ác độc thì phải dùng đến vũ khí của pháp luật!”.
“Lần này để xem anh ta có còn dám kiêu căng không!”.
Người xung quanh đồng loạt reo hò. Các fans trong phòng livestream của Lưu Thiên Đường và những người có ảnh hưởng khác nhao.
nhao phát biểu suy nghĩ.
“Anh Lưu lợi hại!”.
“Người như vậy chắc chăn là bình thường ngông cuồng quen rồi, lần này nhất định không thể để yên cho anh ta được!”.
“Truyền bá năng lượng tích cực, like!”.
“Nhất định phải cho loại người như anh ta một bài học!".
Những người dân mạng bình luận.
Lưu Thiên Đường thì hét lên: “Anh hãy xin lỗi mau đi!”.
“Xin lỗi!”.
Nhân viên sau lưng Lưu Thiên Đường hùa theo.
Theo tiếng hô hào của bọn họ, người qua đường ở xung quanh cũng bị bầu không khí đó ảnh hưởng, đồng loạt hô lên.
“Xin lỗi!".
“Xin lỗi!".
“Xin lỗi!".
Tiếng hô như sóng triều, gào thét ập đến. Lâm Chính trở thành mục tiêu công kích.
Lạc Thiên tái mặt, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.
Phải làm sao đây?
Lạc Thiên không biết làm sao, định kéo Lâm Chính rời đi.
Nhưng người xung quanh đã bao vây kín bọn họ, đâu chịu thả cho bọn họ đi?
“Thế nào? Cô có tuyệt vọng không?”.
Lưu Thiên Đường đi tới gần hơn, đè thấp giọng, mỉm cười nói: “Đây chính là kết cục của việc không nể mặt Lưu Thiên Đường này! Hai người chỉ là người bình thường, không giống như tôi, tôi là người có sức ảnh hưởng lớn. Tôi đại diện cho lưu lượng, tôi có vô số người hâm mộ, tôi nằm trong tay dư luận to lớn! Tôi nói gì thì tất cả mọi người sẽ cho rằng điều đó là chính xác, tôi làm gì mọi người cũng sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên! Bây giờ tôi muốn người này xin lỗi thì anh ta phải xin lỗi, không xin lỗi thì các người không đi được đâu”.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Đơn giản, cô chỉ cần hứa vào đó ăn bữa cơm này với tôi, tôi sẽ để bạn cô rời đi. Cô yên tâm, tôi chỉ cần nói một câu, ở đây không ai có thể làm khó anh ta!”, Lưu Thiên Đường cười nói.
“Anh... nằm mơ! Tôi không ăn cơm với loại người hèn hạ cặn bã như anh đâu!”, Lạc Thiên tức giận nói.
“Được thôi, nếu vậy thì tôi cũng chỉ đành để cô và bạn cô thân bại danh liệt. Ngày mai trang cá nhân của hai người sẽ tràn ngập video hai người vì không vào được Bỉ Dực Lâu mà buông lời nguyền rủa ác độc với Bỉ Dực Lâu. Hai người sẽ bị người người chỉ trích, bị vô số người ném đá, bị vô số người ghét bỏ. Các cửa hàng sẽ không mua đồ của các người bán nữa, nhà hàng không cho phép các người vào ăn, thậm chí các người đi phương tiện giao thông công cộng cũng sẽ bị người khác chỉ trích và chửi mắng. Thế nào? Cô sợ rồi chứ? Đây chính là kết cục của việc đối đầu với Lưu Thiên Đường này!”, Lưu Thiên Đường hạ thấp giọng, cười nói.
Đây là thời đại thông tin.
Người bình thường không biết hiệu ứng của người có ảnh hưởng trên mạng lớn mạnh đến mức nào.
Trong tình huống không có chứng cứ nào, một người ảnh hưởng với số lượng fans đông đảo tạo và lan truyền tin đồn hầu như có thể dồn một người vào chỗ chết.
Lưu Thiên Đường biết rõ đạo lý này, cho nên anh ta đi đâu cũng sẽ dẫn theo đội ngũ chuyên nghiệp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!