Lạc Thiên không thích xem Mỗ Âm cho lắm, cũng không thích người nổi tiếng trên đó, trừ một số người lan truyền năng lượng tích cực. Những người ảnh hưởng lấy danh lợi làm mục đích như Lưu Thiên Đường, thật ra cô ấy cực kỳ phản cảm.
Do đó trước mặt Lưu Thiên Đường, Lạc Thiên cũng không không kích động như những người khác.
“Thật ngại quá, tôi đã nói rồi, tôi không bán số này!", thái độ của Lạc Thiên rất kiên định.
“Chào cô, coi như chúng ta kết bạn với nhau đi! Hôm nay vốn dĩ tôi sẽ livestream ở đây, nhưng trợ lý của tôi nhất thời lơ là, quên mất đặt trước. Tôi đã hứa với fans, không thể nuốt lời, cho nên mong cô châm chước nhường số thứ tự cho tôi. Nếu cô muốn vào ăn, chúng ta có thể vào cùng. Tôi thấy khí chất của cô rất tốt, thế này, buổi live hôm nay cô tiến hành cùng tôi, tôi bảo đảm sẽ giúp cô nổi tiếng, giúp cô trở thành người có ảnh hưởng lớn được người người chú ý. Thế nào?”, Lưu Thiên Đường mỉm cười nói.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú, hơn nữa, lần này tôi đến đây là muốn dùng bữa với bạn tôi, không hi vọng bị người khác quấy rầy!", Lạc Thiên nói, lạnh lùng từ chối.
Điều này khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Nếu có Lưu Thiên Đường livestream cùng, đổi lại là ai lượt follow cũng có thể tăng cao chóng mặt. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người nổi tiếng trên mạng muốn hưởng ké độ nổi từ Lưu Thiên Đường, thế mà cô gái này lại từ chối.
Chẳng lẽ cô ấy không muốn trở thành ngôi sao. được nhiều người chú ý? Không muốn được nổi tiếng, vinh hoa phú quý?
“Xin mời quý khách số 1892 tiến vào nhà hàng dùng bữa”, lúc này máy thông báo điện tử phát ra tiếng.
“Là số của chúng ta!”.
Lạc Thiên nhìn số thứ tự của mình, kéo tay Lâm Chính nói: “Chúng ta vào trong đi”.
“Ừ",
Lâm Chính gật đầu, sau đó đi cùng Lạc Thiên vào trong.
Nhưng hành động này đã chọc giận Lưu Thiên Đường.
Bao nhiêu ống kính quay bọn họ như thế, còn có nhiều fans đang xem livestream, nếu cứ để Lạc Thiên vào đó thì anh ta sẽ mất hết mặt mũi.
Chỉ sợ đến lúc đó, đứng đầu lượt tìm kiếm sẽ là tin Lưu Thiên Đường bị cô gái lạ từ chối.
Nhưng Lưu Thiên Đường cũng không ngốc, trước mặt công chúng, anh ta không dám đến gây rối cho Lạc Thiên, chỉ đành ra hiệu cho người bên cạnh.
Người đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Chốc lát sau, vài nhân viên nhà hàng nhanh chóng chạy xuống.
“Cậu Lưu?”, dẫn đầu là quản lý nhà hàng, anh ta rất ngạc nhiên, vội vàng chạy tới bắt tay với Lưu Thiên Đường, tươi cười nói: “Cậu Lưu đến đây sao không nói với Bỉ Dực Lâu chúng tôi một tiếng, tôi cũng tiện giữ chỗ cho cậu!".
“Anh là?”.
“Tôi là quản lý Ngô của nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi”.
“Quản lý Ngô phải không? Chào anh! Thật ra lần này là trợ lý tôi sai sót, tôi bảo trợ lý tôi đặt trước chỗ tốt, nhưng trợ lý tôi lại quên mất. Thật ngại quá, hôm nay không thưởng thức được món ngon của Bỉ Dực Lâu, khi nào có thời gian thì gặp lại vậy”, Lưu Thiên Đường mỉm cười, chuẩn bị rời đi.
Quản lý Ngô thấy vậy lập tức sốt ruột. “Đợi đã, cậu Lưu, cậu định đi đâu vậy?”.
“Tôi không đặt được chỗ, tất nhiên là quay về rồi
“Cậu Lưu nói gì vậy, cậu là người có thân phận thế nào. Cậu đến Bỉ Dực Lâu của chúng tôi ăn không cần đặt trước, tôi sẽ xếp chỗ cho cậu!”, quản lý Ngô cười ha ha nói.
“Vậy thì... có vẻ không tốt lắm nhỉ?”. “Có gì mà không tốt chứ? Cậu Lưu có thể đến chỗ chúng tôi thì là vinh hạnh của tôi, còn cần đặt
trước cái gì? Nào Nào, cậu Lưu, mời vào bên trong”.
“Ö? Trong đó còn chỗ sao?”.
“Yên tâm, chắc chản là còn!”, quản lý Ngô cười nói, sau đó nghiêng đầu nói với nhân viên: “Mau lên sắp xếp cho cậu Lưu và đội ngũ của cậu ấy một bàn ăn lớn! Phải đảm bảo hôm nay cậu Lưu dùng bữa được hài lòng!”.
“Quản lý Ngô... bây giờ trong nhà hàng đã hết chỗ”.
“Không còn chỗ trống sao? Vậy cậu không biết nhường ra một bàn cho cậu Lưu à? Cậu không biết cậu Lưu là ai sao? Lát nữa chắc chắn cậu ấy sẽ livestream, mang lại không biết bao nhiêu lưu lượng khách cho chúng ta. Đến lúc đó, danh tiếng của Bỉ Dực Lâu chúng ta cũng sẽ vươn ra ngoài Giang Thành, tiến đến toàn quốc! Đây là chuyện mà ông chủ luôn khao khát, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, lế nào lại không trân trọng?”.
“Chuyện đó...”.
“Bây giờ xếp hàng tới số nào rồi?”. “Số 1892”.
“Khách đã vào chỗ ngồi chưa?”.
“Vẫn chưa vào chỗ ngồi ạ”.
“Vậy được, tạm thời hủy số đó đi, để cậu Lưu vào trong đi”, quản lý Ngô cười nói.
“Quản lý Ngô, chuyện... chuyện này hình như không ổn lắm đâu. Nếu khách gây náo loạn, chúng †a phải giải thích thế nào?”, nhân viên phục vụ do dự.
“Sợ cái gì? Cùng lắm bồi thường tiền cho bọn họ là được, so được với cậu Lưu đây sao?”, quản lý Ngô khinh thường nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!