Điều mà một võ giả không thể chấp nhận được không phải là cái chết mà là sự bất lực. Trơ mắt ra nhìn những sự việc không may mắn xảy ra mà không thể làm được gì để thay đổi. Đó là điều tuyệt vọng vô cùng.
Sau khi trúng độc, Chiêm Nhất Đao đã trải qua rất nhiều việc như vậy. Thực ra sau khi bị trúng độc, kẻ thù có cơ hội để giết chết ông ta nhưng họ muốn hành hạ Chiêm Nhất Đao nên không giết ông ta ngay. Vậy nên ông ta mới có cơ hội chạy thoát như thế.
Chiêm Nhất Đao vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội để chữa khỏi nữa, thật không ngờ, Lâm Chính châm cứu lại khiến đôi chân của ông ta lấy lại được cảm giác.
“Chiêm Nhất Đao, nằm xuống, phối hợp với tôi để điều trị. Tôi đảm bảo chưa tới một tháng thì ông sẽ hồi phục lại như ban đầu”, Lâm Chính trầm giọng.
“Được được, cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao lập tức nằm xuống, không dám cử động. Thế nhưng do kích động quá nên cơ thể ông ta run lên bần bật khiến Lâm Chính châm cứu rất mất thời gian.
Một tiếng sau, Lâm Chính bước ra ngoài với mồ hôi nhễ nhại. Nguyên Tinh cũng bước ra theo.
“Chúc mừng giáo chủ”, Nguyên Tinh mỉm cười chắp tay.
“Chúc mừng điều gì?”
“Chúc mừng cậu đã có được thần đao”, Nguyên Tỉnh mỉm cười: “Có một cao thủ như vậy ở bên cạnh thì chúng ta có thêm một con át chủ bài rồi”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính tỏ ra bất ngờ: “Tôi biết Chiêm Nhất Đao rất mạnh nhưng cũng không rõ thực lực của ông ta tới mức nào. Sao đến cả ông cũng sùng bái ông ta vậy? Thực lực của ông ta tới mức nào thế?”
“Tôi cũng không rõ”. “Vậy tại sao ông lại kích động đến thế?”
“Thuộc hạ biết thực lực 10 năm trước của ông ta", Nguyên Tỉnh cười nói “Khi đó tôi vẫn chưa là thái thượng trưởng lão, mà chỉ trợ giúp cho trưởng lão khi đó làm việc lớn nhỏ. Thế nên tôi hiểu khá rõ về thông tin bên ngoài. Thuộc hạ của tôi từng thu thập thông tin và Chiêm Nhất Đao”.
“Tất cả đều là báo cáo liên quan tới chiến tích của ông ta. Trong đó có hai phần báo cáo nói về cuộc đấu quyết giữa Chiêm Nhất Đao và kiếm thần Bắc Hải, Cửu Phật Thần Tăng. Hai người kia cũng là những kẻ tuyệt đỉnh nhưng đều bị Chiêm Nhất Đao. đánh bại. Không chỉ có vậy, tớii cả người được coi là đệ nhất võ đạo khi đó cũng không phải là đối thủ của ông ta. Tuy nhiên thông tin này không được công bố ra bên ngoài. Chiêm Nhất Đao khiêu chiến tứ phương và là một kẻ bất bại. Thực lực của ông ta đã vượt qua cả kiếm thần Bắc Hải, Cửu Phật Thần Tăng rồi. Một võ giả như thế, giờ có thể làm việc cho giáo chủ thì chẳng phải là một chuyện vui hay sao?”
Nguyên Tỉnh bật cười, vô cùng hào hứng.
“Hóa ra ông ta lợi hại như vậy à? Nếu đã vậy thì Nguyên Tinh này, nếu ông và ông ta đấu với nhau, ai sẽ thắng?”
“Giáo chủ đang đùa sao? Nguyên Tinh sao có thể so được với thần đao chứ. Sợ rằng ngay cả thần kiếm Bắc Hải đứng đây thì tôi cũng chưa đấu lại được nữa là”, Nguyên Tỉnh nói giọng chua chát.
“Ông ta mạnh vậy cơ à?”
“Đó là chiến tích của mấy chục năm trước đấy, có thể bây giờ...ông ta còn mạnh hơn cả như thế nữa”.
“So với tôi thì thế nào??”, Lâm Chính giơ 33 giọt Lạc Linh Huyết ra.
Nguyên Tinh trố tròn mắt. Ông ta hết hồn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lắc đầu: “Tôi không biết...nhưng tôi cảm thấy khả năng thắng của Chiêm Nhất Đao sẽ lớn hơn.
“Ồ? Ông ta có thể chống lại được sức mạnh của 33 giọt Lạc Linh Huyết cơ à?”, Lâm Chính cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Có thể không chống được, nhưng...nếu ông ta ra đòn sát phạt thì cậu cảm thấy cánh tay này của cậu có thể giữ được hay không?”, Nguyên Tinh nghiêm túc nói: “Đao của thần đao, có lẽ có tốc độ nhanh nhất trong cả thiên hạ. Chỉ sợ rằng cậu vẫn chưa kịp kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì cánh tay của cậu đã bị chặt đứt mất rồi”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu. Nếu đúng là như vậy thì ông ta đúng là một vật báu.
“Cung cấp những loại thuốc tốt nhất để giúp ông ta hồi phục”, Lâm Chính nói.
“Vâng,có điều giáo chủ...vẫn còn một điểm tôi cần nhắc nhở”.
“Điều gì?”
“Kiểm soát người này như thế nào đây?”, Nguyên Tinh thận trọng nói.