Ngay sau đó là một cô gái ăn mặc giản dị đẩy một chiếc xe lăn bước tới. Ngồi trên chiếc xe lăn là một ông cụ với khuôn mặt tái nhợt, chân tay khô khốc, hơi thở yếu ớt giống như không còn sống được bao lâu nữa.
“Bố?”
Người đàn ông để râu hét lớn: “Sao bố lại ra đây?”
“Bố không xuất hiện thì có lẽ con đã chết trong tay người ta rồi. Bình thường bảo chăm chỉ luyện công thì chỉ biết ăn chơi chác táng, tốn thời gian. Bằng này tuổi rồi mà không đối phó nổi với một cậu thanh niên. Con còn mặt mũi nào mà tự xưng là hậu nhân của Chiêm Nhất Đao chứ”, người đàn ông hừ giọng.
“Chiêm Nhất Đao à?”, Lâm Chính giật mình, đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó: “Lế nào ông chính là thần đao - Chiêm Nhất Đao sao?”
“Chính là tôi” người đàn ông ngồi xe lăn gật đầu.
Lâm Chính cảm thấy khá bất ngờ. Anh nhìn người đàn ông rồi cảm thán: “Thật không ngờ thần đao hiển hách một thời giờ lại phải ngồi xe lăn. Đúng là sông có khúc người có lúc”.
Thực ra từ nhỏ anh đã từng nghe về cái tên Chiêm Nhất Đao. Đó là người từng gây chấn động Yên Kinh.
Một người một đao, khiêu chiến với toàn bộ những người hàng đầu của Yên Kinh. Chỉ trong vòng ba ngày, những người ra mặt đều không đỡ nổi đòn của Chiêm Nhất đao. Thậm chí, có những tông môn ẩn thế xuất hiện cũng bị ông ta thu phục.
Anh hùng hào kiệt của Yên Kinh cũng từng bị đánh cho tan tác hoa rơi. Ba ngày sau, Chiêm Nhất Đao thất vọng rời khỏi Yên Kinh, để lại những câu chuyện thần kỳ trong nhân gian.
Có người sau đó nói răng, ông ta đã tới Bắc Hải. Cũng có người nói ông ta tới Nam Sơn đấu võ với Cửu Phật Thần Tăng.
Một đao khai thiên. Một đao liệt đất. Một đao chém núi. Một đao đoạn biển. Thế nhưng tất cả chỉ là lời đồn, thần đao cuối cùng đi đâu, thực lực của ông ta ngày nay mạnh tới mức nào thì không ai thật sự biết.
Mọi người chỉ biết, đã từng có một người đàn ông như thần linh tồn tại. Lâm Chính không ngờ lại gặp được ông ta ở một làng chài xa xôi hẻo lánh như thế này.
“Anh hùng thì không dám nhận, chỉ là một con chó cùng đường mà thôi! Người anh em quá lời rồi”, Chiêm Nhất đao điềm đạm đáp lại.
“Cùng đường sao?”
“Người anh em, không giấu gì câu. Người của cậu bị bắt, con tôi không biết, nó chỉ giúp những người dân chài thôi. Lão phu giờ rơi vào hoàn cảnh này, còn bị thương nữa nên cùng con trai sống vật vờ ở đây cho qua ngày. Con trai tôi rảnh rang quá nên đã dạy người dân ở đây chút võ công để đổi lấy thức ăn chỗ ở. Không ngờ những người dân này cũng không hề vừa, cho thăng bé uống rượu với gái đẹp để nó đứng ra giải quyết rắc rối cho bọn họ. Lần này họ bắt người, gây ra rắc rối cũng dựa vào nó. Thăng bé uống say, không rõ thực hư nên mới đắc tội với các vị. Đây đều là do tôi dạy dỗ không nghiêm”.
Chiêm Nhất Đao nói xong bèn hét lớn: “Lại dây, Hùng Nhi”.
Chiêm Hùng giật mình, cúi đầu bước tới.
“Mau quỳ xuống xin lỗi người ta đi”, Chiếm Nhất Đao đanh mặt.
“Cái gì? Bố, bố bảo con quỳ xuống sao?”, Chiêm Hùng kinh ngạc. Đường đường là con trai của thần đao mà lại bị sỉ nhục đến vậy?
“Con không quỳ thì đi đánh bại cậu ta đi. Nếu con không làm được thì chỉ có thể trách con không bằng người ta mà thôi. Giờ bố bảo con quỳ đã là dễ dãi cho con lắm rồi. Nếu là bình thường, con không địch nổi đối phương thì chỉ có nước chét thôi, biết không?”, Chiêm Nhất Đao hừ giọng.
Chiêm Hùng trố tròn mắt, không nói nên lời.
“Còn không quỳ xuống”, Chiêm Nhất Đao hét lên.
Chiêm Hung run rẩy, cũng không dám nói nhiều, đành bặm môi, siết nắm đấm quỳ xuống...
“Xin...xin lỗi, tôi sai rồi...xinh hãy tha thứ cho tôi..”, Chiêm Hùng đau khổ cúi đầu.
“Tại sao không có chút thành ý nào vậy? Hét to lên chút đi”, Chiêm Nhất Đao quát.
Chiêm Hùng mặt méo mó, cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng bố đã ép tới mức đó thì anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt hét lớn: “Xin lỗi cậu, tôi biết tôi sai rồi. Xin cậu tha thứ cho tôi”.
Nói xong, anh ta đập mạnh đầu xuống đất.
Bốp...Âm thanh vang khá lớn. Thành ý cũng có vẻ đủ rồi. Ông cụ vội quay qua nhìn Lâm Chính và chắp tay: “Mong cậu tha cho con trai tôi”.
Lâm Chính im lặng, sau đó nhìn bọn họ và nói: “Chiêm Nhất Đao, mặc dù ông là thần đao nhưng giờ cả người toàn vết thương thế kia, bệnh cũng nặng, không sống được bao lâu nữa. Tôi không hề yếu hơn ông, cũng không quen thân với ông, sao tôi phải nể mặt ông chứ?”
Chiêm Hùng tái mặt.
Ông cụ thì không nói gì, chỉ điềm đạm nhìn Lâm Chính và nói bằng vẻ mặt đầy thành ý: “Người anh em, lúc này tôi bị thương, cậu giết tôi dễ như trở bàn tay, tôi cũng phát hiện ra thực lực của cậu phi phàm. Nếu như hành động của Chiêm Hùng không thể khiến cậu bớt giận thì tôi đành để cậu tùy ý xử lý nó thôi. Vì dù sao thì chúng tôi có gộp lại cũng không phải là đối thủ của cậu. Cậu...ra tay đi”.
Nghe tới đây đám đông tái mặt và tỏ ra sợ hãi: “Ông...nói vậy là có ý gì?”
“Ông từ bỏ rồi sao?”
“Không, ông phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách chứ”.
“Ông phải cứu làng chài chứ”.
Đám người trưởng thôn sợ hãi, ôm lấy ông cụ và gào khóc. Thế nhưng ông cụ không nói gì. Lúc này đến cả mạng của chính mình mà ông ta còn không giữ được thì làm gì có thể quan tâm được tới người khác.
“Là tôi mạo phạm tới cậu, nếu muốn giết thì
giết tôi thôi, đừng làm hại bố tôi”, Chiêm Hùng ngẩng đầu, hét lớn.
“Anh nói vậy không thấy trẻ con à. Anh thấy. mình đủ tư cách để ra giá với tôi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Chiêm Hùng giật mình. Anh ta băm môi, không dám nói gì nữa. Lâm Chính mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chăm chăm Chiếm Nhất Đao. Đám đông cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Bố”, Chiêm Hùng đứng dậy, định chạy tới ngăn Lâm Chính lại.
“Đừng làm loạn”, Chiếm Nhất Đao trầm giọng.
Chiêm Hùng hai mắt đỏ au, nhìn Lâm Chính. Nếu Lâm Chính dám động vào Chiêm Nhất Đao thì đương nhiên là anh ta sẽ liều mạng.
Thế nhưng Lâm Chính không hề có ý định làm vậy. Anh chỉ tới trước mặt ông cụ, nhìn ông ta rồi cầm tay ông ta bắt mạch. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng: “Ông trúng độc à?”
“Cậu hiểu về y thuật sao?”, Chiêm Nhất Đáo ngạc nhiên.
“Biết một chút”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi lại tiếp tục kiểm tra hai cánh tay của Chiêm Nhất Đao. Sau đó lật tấm chăn đang đắp chân ông ta lên.
'Tấm chăn được lật ra, một mùi hôi thối bốc lên. Hai chân khô khốc hiện ra trước mặt đám đông. Không ít người bịt mũi, chau mày. Lâm Chính cũng chau mày.
“Chân của ông bị là sao vậy?”, Mã Hải hỏi.
“Thần kinh hoại tử, xương thủy tinh, về cơ bản thì phế rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tất cả là do độc trên người tôi gây ra”, Chiêm Nhất Đao thở dài: “Xưa thì là thần đao, giờ về già thì rơi vào tình cảnh như thế này, đúng là tạo hóa”.
“Bố, con nhất định sẽ tìm được danh y chữa khỏi cho bố”, Chiếm Hùng rưng rưng nước mắt.
“Vô ích thôi, chân của bố không chữa được nữa rồi. Loại độc này không thể giải được. Sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi. Tất cả đã là số mệnh