Thấy Lâm Chính dừng tay, Dịch Tiên Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ.
Thấy Lâm Chính quan tâm đến những lời mình nói như vậy, ông ta như nhìn thấy hi vọng sống.
"Thần y Lâm, tôi đảm bảo tin tức quan trọng này của tôi sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết rồi thì cậu không được giết tôi, được không?".
"Không vấn đề gì".
"Còn phải thả tôi đi nữa".
"Không được", Lâm Chính lắc đầu.
"Ơợ..
"Thôi bỏ đi, nếu ông không muốn nói thì thôi vậy".
Dứt lời, Lâm Chính liền giơ dao lên, định đâm xuống.
Dịch Tiên Thiên bị dọa cho tái mặt, đâu còn vẻ ung dung như trước nữa, ông ta cuống quýt kêu lên: "Đừng đừng đừng! Thần y Lâm, tôi nói! Tôi nói hết!".
Lâm Chính vẫn lăm lăm con dao trong tay.
Dịch Tiên Thiên thấy thế thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng không còn dám cò kè mặc cả nữa, vội nói: "Cậu Lâm, thực ra lần này Thương Minh tới không chỉ vì cảm nhận được sự uy hiếp của Dương
Hoa, mà là... còn có nguyên nhân khác!".
"Nguyên nhân khác? Nguyên nhân gì?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.
"Có người nhờ Thương Minh ra mặt, tiêu diệt Dương Hoa", Dịch Tiên Thiên kêu lên.
"Cái gì?". Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, trầm giọng quát: "Là ai?".
"Nhà họ Lâm ở Yên Kinh", Dịch Tiên Thiên đáp.
Ông ta vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Chính liền sa sầm.
Anh đâu ngờ đẳng sau trận phong ba này còn có bóng dáng của nhà họ Lâm...
Xem ra không phải Thương Minh cảm nhận được sự uy hiếp của Dương Hoa, mà là nhà họ Lâm.
"Nửa tháng trước, người nhà họ Lâm tìm tới ông Đồng của Thương Minh, cũng không biết họ hứa hẹn những lợi ích gì, ông Đồng bắt đầu nhiều lần khuyên nhủ, yêu cầu Thương Minh ra tay trừ khử Dương Hoa, nhưng thực ra bên trên không đồng ý".
"Không đồng ý?".
"Đúng vậy, bởi vì đại hội gần kề, Thương Minh và đại hội có mối quan hệ phụ thuộc trên dưới, Dương Hoa là thế lực mới nổi, là đối tượng nâng đỡ
chính của đại hội, không thể động vào. Hơn nữa, những việc đại hội làm thời gian này là để duy trì sự ổn định, ngăn cản những thế lực lớn thôn tính các thế lực nhỏ. Nếu để Thương Minh diệt trừ Dương Hoa, thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Như vậy thì đại hội cũng mất hết uy tín", Dịch Tiên Thiên nói.
"Vậy tại sao ông có thể quang minh chính đại đến Giang Thành xuống tay với Dương Hoa của tôi?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Tất cả là do ông Đồng tự ý quyết định".
"Tự ý quyết định?".
"Cũng không biết nhà họ Lâm kia đã hứa hẹn những lợi ích gì với ông Đồng, mà ông Đồng đích thân đến gặp một trong những lãnh đạo cấp cao của Thương Minh. Bởi vì thời gian này người lãnh đạo cao nhất của Thương Minh đã đến đại hội, chưa thể về ngay được, nên vị lãnh đạo cấp cao này liền hạ lệnh cho ông Đồng, nói rằng Dương Hoa ở Giang Thành đe dọa đến lợi ích của Thương Minh, yêu cầu ông Đồng xử lý Dương Hoa, thế là tôi được phái đến Giang Thành để làm việc này. Chúng tôi vốn định lấy mấy phương thuốc trong tay cậu, chờ lãnh đạo cao nhất trở về cũng coi như có lời giải thích, để người ấy không nổi giận, thế nhưng..., Dịch Tiên Thiên nói đến đây thì im bặt.
Lâm Chính hít vào một hơi, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
"Nhà họ Lâm cũng là gia tộc có chút lịch sử, có không ít bảo bối trong tay, lần này để đối phó tôi, có lẽ bọn họ cũng hối lộ ông Đồng không ít".
Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi dường như nhớ ra gì đó, lại hỏi: "Dịch Tiên Thiên, những tổ chức. cấp độ như Thương Minh, theo lý mà nói sẽ không coi nhà họ Lâm ra gì, nhà họ Lâm móc nối với bọn họ kiểu gì vậy?".
"Việc này... tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói có một người của nhà họ Lâm đến, người này có mối quan hệ không tệ với ông Đồng. Hình như lúc ông Đồng đi gặp lãnh đạo cấp cao của Thương Minh có đưa người này đi cùng", Dịch Tiên Thiên đáp.
Lâm Chính nhíu mày. Nhà họ Lâm còn có mối quan hệ như vậy sao? Anh đã coi thường bọn họ rồi...
"Nói vậy là hành động lần này của Thương Minh là do nhà họ Lâm yêu cầu ông Đồng làm? Chứ người lãnh đạo thực sự của Thương Minh không có ý định này?".
"Đúng vậy, dù sao đại hội cũng sắp diễn ra, Thương Minh chúng tôi cũng không muốn gây phiền phức cho đại hội. Nếu lãnh đạo cao nhất mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ phạt nặng chúng tôi", Dịch Tiên Thiên vội nói.
"Nói vậy là tôi chỉ cần kéo dài chuyện này đến lúc người lãnh đạo cao nhất kia trở về là không cần
phải lo nghĩ gì nữa đúng không?", Lâm Chính hỏi.
"Chuyện này... e là rất khó".
"Tại sao?".
"Thứ nhất, sợ rằng vị lãnh đạo kia không thể về ngay được. Thứ hai là ông Đồng sẽ không cho Dương Hoa nhiều thời gian đâu. Thực ra, chỉ cần tôi lấy được phương thuốc trong tay cậu, thì ông Đồng sẽ tiến hành công kích Dương Hoa. Cho dù tôi không trở về thì ông ta vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch, bởi vì mục đích chính của ông ta là trừ khử Dương Hoa. Có lẽ ngày mai... Dương Hoa sẽ trở thành lịch sử, hoàn toàn biến mất khỏi Giang Thành...", Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng đáp.
Ông ta vừa dứt lời, những người xung quanh đều có vẻ mặt rất khó coi.
Tô Nhu cũng sợ hãi lùi lại, đầu óc trống rỗng.
"Thương Minh có bản lĩnh như vậy sao? Có thể khiến Dương Hoa biến mất trong một đêm? Dịch Tiên Thiên, tôi cảnh cáo cậu, đừng nói hươu nói vượn ở đây!", Nguyên Tinh không tin, liền túm lấy Dịch Tiên Thiên, nghiêm túc quát.
Dịch Tiên Thiên sợ Lâm Chính, nhưng chưa chắc sợ những người này.
Ông ta lấy lại bình tĩnh, cười khẩy đáp: "Thương Minh có thế lực lớn hơn tưởng tượng của các ông gấp nhiều lần! Tôi phải thừa nhận, tốc độ phát triển hiện giờ của Dương Hoa rất đáng kinh ngạc, cậu Lâm dựa vào y thuật độc đáo và những thành tích trong thời gian này, khiến Dương Hoa trở thành một cây đại thụ rợp trời. Bây giờ có thể nói là người người nhà nhà biết đến Dương Hoa, nhưng... như vậy thì có ích gì chứ? Dương Hoa mới bắt đầu được bao lâu? Dựa vào đâu mà so với Thương Minh? Cậu Lâm có thể nâng đỡ Dương Hoa, khiến nó phát triển thần tốc, nhưng các ông có biết thương hội do ai nâng đỡ không?".
"Đại hội sao?", Nguyên Tinh sửng sốt hỏi.
"Đúng vậy", Dịch Tiên Thiên mỉm cười gật đầu: "Đại hội dốc sức nâng đỡ cho Thương Minh, mà thời gian tồn tại phát triển của Thương Minh không biết lâu hơn Dương Hoa bao nhiêu. Thương Minh có từ trước khi cậu Lâm ra đời, mạng lưới quan hệ, thế lực, tiền bạc của nó đã không thể thống kê được. Trừ khử một Dương Hoa thì mất bao nhiêu sức lực chứ?".
Lần này thì không ai nói gì nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều tỏ vẻ sợ hãi bất an.
Khiến Dương Hoa biến mất trong một đêm, đây phải là thế lực đáng sợ đến mức nào chứ?
Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng không làm được việc này.
Nhưng Thương Minh vô cùng ghê gớm, Hồng Nhan Cốc sao có thể sánh bằng chứ?
Mọi người bất giác nhìn về phía Lâm Chính, xem anh có cách gì không.
Lâm Chính không nói lời nói, rơi vào trầm tư.
Một lát sau, anh trầm giọng hỏi: "Thương Minh ra tay từ phương diện nào? Lúc nào thì bắt đầu ra tay?".
"Tôi không rõ", Dịch Tiên Thiên lắc đầu.
"Vậy cậu còn không mau gọi cho ông Đồng kia, bảo ông ta dừng tay để tranh thủ thời gian cho chúng tôi?", Nguyên Tinh quát.
"Vô ích thôi, ông Đồng muốn diệt bằng được Dương Hoa, đây là việc nhà họ Lâm yêu cầu, chờ lãnh đạo trở về sẽ không còn cơ hội, tôi không thể tranh thủ được phút giây nào cả", Dịch Tiên Thiên thở dài đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!