Sau khi biết tin, Lâm Chính cố gắng nhanh nhất có thể để về tới nhà. Đồng thời, anh gọi điện cho Mã Hải, để ông ta sắp xếp được Liễu Như Thi vào viện dưỡng thương.
Mã Hải cử người đưa Liễu Như Thi đi, Lâm Chính thì chạy tới tòa nhà Trung Ương.
Lúc này, phía dưới cao ốc Trung Ương có không ít xe của cảnh sát cùng với xe cứu thương và xe cứu nạn. Ngoài ra còn có rất nhiều nhà báo tập trung ở đây. Lâm Chính căng thẳng nhìn lên trên thì thấy một bóng hình quen thuộc. Người đó không phải ai khác chính là Tô Nhu.
Lúc này khuôn mặt cô lấm lem nước mắt, trồng cô vô cùng tều tụy và đáng thương. Lâm Chính không suy nghĩ được gì nhiều, anh điên cuồng lao lên đỉnh tòa nhà.
Trên đỉnh nhà cũng có khá nhiều người. Cảnh sát cũng cử chuyên gia lên thuyết phục với mong muốn có thể giúp Tô Nhu giữ bình tĩnh. Trương Tỉnh Vũ cũng đã có mặt.
Trương Tinh Vũ khóc như ngất đi được, bà ta như sắp phát điên. Tô Quảng hai mắt cũng đỏ hoe, ôm bà ta vào lòng an ủi.
“Cậu là ai, ở đây lúc này không tiện để người khác lên hóng gió. Nếu như cậu là nhà báo thì xuống lầu đợi”, lúc này, có người phát hiện ra Lâm Chính, lập tức ngăn lại.
“Tôi là Lâm Chính - chồng của Tô Nhu. Mau để tôi vào trong”, Lâm Chính trầm giọng.
“Ồ? Cậu là Lâm Chính sao?”, có không ít người quay lại nhìn anh.
Tô Nhu cũng được coi là người có tiếng ở Giang Thành. Bản thân cô cũng đang điều hành cả một doanh nghiệp. Giờ bị ép tự sát nên đương nhiên được nhiều người chú ý. Đám nhà báo cũng lao tới như ruồi.
Ánh mắt đám đông đổ dồn lên đỉnh tòa nhà. Lâm Chính không hiểu ai lại dám ép Tô Nhu tới bước này.
Tại sao Mã Hải không hề ra mặt giúp đỡ? Tại sao Dương Hoa không can dự vào? Khang Gia Hào, Kỷ Văn đâu?
Lâm Chính càng nghĩ càng thấy tức. Thế nhưng giờ không phải là lúc chất vấn bọn họ.
“Lâm Chính tới rồi à?”, Trương Tỉnh Vũ còn đang vùi đầu khóc bỗng trợn trừng mắt, đi về phía Lâm Chính và chửi: “Cái đồ đáng chết ngàn lần này, cậu chết giãm ở đâu vậy? Tôi nó cho cậu biết, hôm nay Tô Nhu mà có mệnh hệ gì thì cậu sẽ phải đền mạng. Nghe rõ chưa?”
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Xảy ra chuyện gì à? Còn không phải là do kẻ vô dụng như cậu gây ra? Nếu cậu có ích một chút thì Tô Nhu đã không bị dồn tới bước này rồi. Cậu là đồ súc sinhl”.
Trương Tỉnh Vũ lại gào lên, đẩy Tô Quảng ra và lao về phía Lâm Chính.
May mà Tô Quảng nhanh nhẹn giữ bà ta lại. Lâm Chính chau mày, người phụ nữ này làm sao vậy? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài.
“Cậu là ai? Chuyên gia hòa giải đang nói chuyện với đối phương, cậu đừng có làm loạn”, một người cảnh sát lập tức chặn Lâm Chính lại.
“Tôi là chồng của cô ấy. Để tôi vào”, Lâm Chính hét lớn và đẩy người cảnh sát ra.
“Tô Nhu”
“Lâm Chính sao?”, Tô Nhu quay lại nhìn. Thấy anh, nước mắt cô lại rơi xuống.
Lâm Chính cũng không nói nhiều, vội chạy lên. Tô Nhu hoảng loạn lùi lại: “Đừng có tới đây”.
Nhưng phía sau đã khoảng không. Tô Nhu rơi Xuống...
“Á”, tiếng kêu kinh người vang lên. Những người ở dưới cũng thất thanh.
“Con gái”, Trương Tinh Vũ ngất ngay tại chỗ. Lâm Chính nín thở, điều động chân khí phóng tới như một tia điện và chộp lấy Tô Nhu.
Bàn tay nhỏ bé của cô được anh giữ chặt. Cô lơ lửng giữa không trung. Lâm Chính thuận thế kéo cô lên. Nhân viên cảnh sát và cứu hộ ở phía sau vội vàng chạy tới. Mọi việc kết thúc.
“Lâm Chính mau buông em ra, để em nhảy xuống. Buông em ra”, Tô Nhu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Cô gái cố gắng giấy ra khỏi Lâm Chính.
“Tô Nhu em bình tĩnh. Có anh ở đây, không phải sợ. Ổn rồi, đừng lo lắng nữa. Anh sẽ xử lý mọi việc”.
Lâm Chính ôm Tô Nhu vào lòng an ủi.
“Cậu buông con bé ra”, Trương Tinh Vũ định lao lên nhưng bị Tô Quảng ngăn lại.
“Ông làm cái gì vậy?”
“Bà để Lâm Chính an ủi con bé đi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa”, Tô Quảng trầm giọng.
Trương Tinh Vũ bất lực, đành phải nén giận. Lâm Chính vừa an ủi Tô Nhu vừa đưa cô lên xe cứu thương. Tô Nhu run rẩy, dường như đang nghĩ tới điều gì đó đáng sợ lắm. Cô cứ cúi đầu, miệng lầm bầm: “Để em chất...để em chết... Chỉ khi em chết...thì mọi chuyện mới kết thúc?”
Lâm Chính siết chặt nằm đấm, nhìn cô chăm chăm: “Tô Nhu, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em...tại sao lại muốn nhảy lầu?”, Lâm Chính trầm giọng.
Tô Nhu vẫn cứ cúi đầu: “Lâm Chính, anh đừng hỏi, hãy để em chết. Em chết rồi thì mọi người mới được bình an. Em giao lại toàn bộ Duyệt Nhan cho. anh”.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.
Cạch...Lâm Chính đột nhiên mở cửa xe và lao xuống. Lâm Chính thất kinh, vội vàng kéo cô lại, ghì xuống ghế.
“Cô làm gì vậy?” “Cô có biết là rất nguy hiểm không?”
“Anh Lâm, tôi thấy tỉnh thần của cô Tô Nhu không được ổn định. Anh để ý cô ấy”, nhân viên trên xe nghiêm túc nói.
“Xin lỗi, tôi sẽ canh chừng cô ấy”, Lâm Chính vội nói và chau mày nhìn Tô Nhu. Chắc là hỏi cô cũng sẽ chẳng có đáp án.
Đợi đưa Tô Nhu tới bệnh viện kiểm tra xong thì Lâm Chính lập tức gọi Cung Hỉ Vân tới để Cung Hỉ Vân lo cho Tô Nhu, đồng thời anh cũng gọi cả Mã Hải, Khang Gia Hào và Nguyên Tinh để gặp mặt.
“Chủ tịch Lâm”, bên ngoài bệnh viện, mấy người cúi mình trước Lâm Chính đang ngồi hút thuốc.
“Xem tin rồi chứ?”, Lâm Chính dập điếu thuốc, hỏi bằng vẻ vô cảm: “Chuyện của vợ tôi là thế nào? Là ai ép vợ tôi...nhảy lầu tự sát?”
Dứt lời, Mã Hải sợ tới mức run người. Ông ta vội vàng quỳ phụp xuống.
“Chủ tịch Lâm bớt giận, tôi cũng mới biết thông tin này, tôi...đã lập tức tới ngay tòa cao ốc nhưng chưa kịp chạy lên thì chủ tịch Lâm đã cứu cô Tô xuống rồi... Mã Hải toát mồ hôi hột.
Biết tin Tô Nhu nhảy lầu mà ông ta tưởng chừng mình cũng sắp nhảy theo. May mà Lâm Chính về kịp. Cũng không biết là ông ta đen đủi hay là may mắn nữa. Nhìn thấy Mã Hải sợ tới mức không dám ngước đầu lên thì Lâm Chính biết việc này không thể trách ông ta được.