Tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn mình như sắp thăng thiên!
Người đàn ông tóc bạc cũng chính là Lâm Chính kia lại có đến hai mươi giọt!
Tính của Mạc Tâm cung chủ thì ở nơi này xuất hiện tổng cộng ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết!
Có lẽ rất nhiều người còn không biết ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết là khái niệm gì.
Nói như vậy, trong lịch sử chưa từng có thời gian nào xuất hiện nhiều Lạc Linh Huyết như vậy.
Nếu ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đều gia trì lên một người, e rằng người đó dù là ai cũng sẽ coi thường quần hùng, tung hoành thiên hạ mà không có đối thủ.
Nói là thần tích cũng không có gì quá!
Cả Nhật Nguyệt Tinh Cung đã yên tĩnh tròn một phút!
Không ai lên tiếng.
Hiện trường yên lặng đến ghê người.
Sau đó mới có giọng nói hoảng sợ vang lên.
“Người đó là ai? Cậu ta là ai? Vì sao cậu ta lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy?”, là Trịnh Thông Viễn.
Ông ta đã không nén được cảm giác kinh hãi và bàng hoàng của mình, la lên thất thanh.
“Đáng sợ quái”. “Người này là thần thánh phương nào!”.
“Có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, không phải người phàm đâu!”.
“Chẳng lẽ là nhân vật nào của gia tộc ẩn thế?”.
Tiếng xôn xao kinh ngạc vang lên không dứt.
Nghiêm Tàng Hải phó minh chủ Cô Phong nhìn Lạc Linh Huyết trên cổ tay hai người với ánh mắt lấp
lánh, năm đấm siết chặt, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam và khát cầu.
Nhưng ông ta biết những thứ đó chỉ dựa vào sức mạnh hiện tại thì tuyệt đối không thể chạm tới được.
“Hám Sơn, ông xác định người đó là Lâm Chính sao?”.
Bên này Thiên Diệp của Tử Huyền Thiên đột nhiên quay đầu lại, trợn to mắt hỏi Chấn Hám Sơn.
“Tôi đích thân nhìn thấy! Cậu ta chính là Lâm Chính! Tôi xin thề!”, Chấn Hám Sơn gật đầu.
“Được! Được! Tốt lắm!”, trong mắt Thiên Diệp lóe lên tia sáng, hạ giọng nói: “Dặn dò với người bên dưới mau cải trang, chuẩn bị đưa Lâm Chính đi!”.
“Đưa cậu ta đi?”.
Chấn Hám Sơn sửng sốt: “Thiên phó chưởng môn, ý ông là...”.
“Ông không nhìn ra sao? Lâm Chính định cướp. Lạc Linh Huyết lúc trước về, nhưng cậu ta quá tự đại. Mặc dù có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, nhưng cung chủ có mười ba giọt không phải giả, hơn nữa còn có cao thủ của cả thiên cung ở đó. Nếu cậu ta tiếp tục ở lại đây thì sẽ chỉ mất mạng, Lạc Linh Huyết cũng khó giữ được, cho nên chúng ta phải cưỡng ép đưa cậu ta rời đi!".
“Chuyện này... Thiên phó chưởng môn, tôi cảm thấy Lâm Chính dám làm như vậy chắc chản có phần thắng, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục xem xem, quan sát tình hình”, Chấn Hám Sơn do dự.
“Quan sát con khỉ! Ông nghĩ bây giờ Lâm Chính chỉ đối phó với Mạc Tâm và thiên cung Trường Sinh sao? Ông nhìn lại Tử Huyền Thiên, rồi nhìn sang người của thế lực khác, có ai không rục rịch trước Lạc Linh Huyết? Nếu có cơ hội, chắc chắn bọn họ cũng sẽ ra tay! Lâm Chính còn không đi, e là bị bọn họ xé nát, ngay cả mảnh vụn cũng không còn!”, Thiên Diệp âm thầm mắng chửi.
Chấn Hám Sơn run rẩy cả người.
“Mau rời khỏi đây, ngụy trang che giấu thân phận, sau đó chờ thời cơ hành động, đưa Lâm Chính đi! Phải bảo vệ sự an toàn của cậu tai”.
Thiên Diệp hét lên: “Nếu có thể đưa Lâm Chính về Tử Huyền Thiên, dựa vào yêu nghiệt tuyệt thế này, Tử Huyền Thiên chúng ta còn sợ ai?”.
“Tuân lệnh!".
Những người khác hô lên.
“Ha ha ha ha...
Đúng lúc đó, tiếng cười to lanh lảnh vang vọng mây xanh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn sang.
Hóa ra người cười là Mạc Tâm cung chủ.
Bà ta nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Cậu nhóc, cảm ơn nhé, cảm ơn! Ha ha ha ha..”.
“Cảm ơn?”, Lâm Chính hờ hững nhìn bà ta.
“Hôm nay tôi tình cờ có được mười giọt Lạc Linh Huyết, cứ ngỡ hôm nay đã là cơ duyên lớn, không ngờ cậu còn mang hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đến tặng cho tôi. Tôi không nên nói một tiếng cảm ơn với cậu sao?”, Mạc Tâm cung chủ cười lớn.
“Mạc Tâm, bà đừng quá đắc ý! Bà chỉ có mười ba giọt, tôi có hai mươi giọt, giữa bà và tôi ai thắng ai thua còn chưa biết được!”, Lâm Chính nói.
“Cậu xem xét tình hình hiện tại bằng cách đó sao?”, Mạc Tâm cung chủ cười nói: “Chẳng lẽ cậu quên cậu đang ở đâu sao? Hai mươi giọt? Mười ba giọt? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ đánh tay đôi với cậu?”.
Nói xong, Mạc Tâm cung chủ lấy một thân gỗ tròn to bằng cây bút, giơ cao nó lên, sau đó dùng tay không gọt phần đỉnh của nó.
VùiI
Trong chớp mắt, một ánh sáng đỏ lửa vọt ra từ trong gỗ tròn, vọt thẳng lên mây xanh, sau đó bùng nổ.
Vô số người nâng mắt nhìn lên.
Nhìn thấy một hình vẽ thần điểu giống như phượng hoàng màu đỏ lửa hiện ra giữa bầu trời, sau đó biến mất.
Đó là tín hiệu bằng pháo hoa!
Nhiều người đã phản ứng lại.
Một giây sau, tiếng la kinh ngạc vang lên từ chỗ Trịnh Thông Viễn.
“Thần Điểu Lệnh! Đây là Thần Điểu Lệnh!”. “Cái gì? Thần Điểu Lệnh?”.
“Đây không phải hiệu lệnh chiến đấu cao nhất của thiên cung Trường Sinh chúng ta sao?'.
“Ý của cung chủ là? Lẽ nào định... triệu tập toàn bộ người của thiên cung đến đối phó người này?”.
Hiện trường xao động, người của thiên cung Trường Sinh đều sững sờ.
Một điện chủ phản ứng lại, lập tức hét lớn: “Tất cả mọi người hãy cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!”.
Giọng nói đó vừa vang lên, mọi người mới phản ứng, lập tức vây lại, ai nấy sẵn sàng đón địch, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, cả thiên cung náo động.
Ngũ tôn trưởng dẫn theo nhóm các đệ tử đến Nhật Nguyệt Tinh Cung.
“Phó minh chủ, chuyện này là sao?”, người của Cô Phong nhìn người không ngừng ùa tới từ xung quanh, có chút căng thẳng, không khỏi hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Mạc Tâm nhắm đến hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đó! Bà ta biết với mười ba giọt Lạc Linh Huyết của mình chưa chắc có thể giải quyết được cậu ta, nên phát động người của toàn bộ thiên cung Trường Sinh bao vây tấn công cậu ta, không để cậu ta chạy thoát! Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết đúng là rất đáng sợ, nhưng chưa phải vô địch. Có lẽ trên thế gian không có ai có thể một mình đối kháng với người có hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, nhưng ở thiên cung Trường Sinh này có nhiều người như vậy, sao cậu ta chống lại được?”, Nghiêm Tàng Hải nói.
“Vậy là Mạc Tâm cung chủ định lấy ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sao?”, người bên cạnh run rẩy hỏi.
Nghiêm Tàng Hải hít sâu một hơi, nói: “Nếu để bà ta vét hết thì e rằng thế đạo này sẽ do một mình Mạc Tâm bà ta quyết định. Lúc đó ở trước mặt thiên cung Trường Sinh, Cô Phong gì đó, Tử Huyền Thiên gì đó chỉ là trò cười...
“Cái gì?”. “Vậy... Vậy phải làm sao đây phó minh chủ?”.
“Chúng ta lấy lòng bọn họ, kết đồng minh với bọn họ, thế nào?”.
Người xung quanh hoảng loạn, vội nhỏ giọng nói.
“Kết đồng minh? Vậy ông nghĩ chúng ta còn được làm minh chủ không? Còn có được những ngày tháng thoải mái không? Đến lúc đó Mạc Tâm sẽ thống trị sự sống chết của chúng ta, ông muốn giao mạng của mình vào tay người khác?”.
“Vậy ý của phó minh chủ là....
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!