'Trác Côn Huyết năm ở chỗ cánh cửa nát vụn kia.
Lúc này, một cánh tay của hẳn đã gãy hẳn, xương trằng lòi ra ở chỗ khớp, máu tươi chảy không ngừng, gân thịt lộ ra, nhìn rất đáng sợ.
"AI",
Trác Côn Huyết hét lên thảm thiết, ôm lấy cánh tay bị gãy, đau đến mức nhe răng nhếch miệng,
khuôn mặt vặn vẹo.
Ngoài cánh tay bị gấy thì trên người hẳn cũng có nhiều chỗ da tróc thịt bong.
Rõ ràng quyền này đã phế luôn Trác Côn Huyết.
Mọi người trợn mắt há mồm, không dám tin vào mắt mình.
Người được tất cả mọi người gọi là thiên tài tuyệt thế như Trác Côn Huyết mà đứng trước Lâm Chính lại yếu ớt như vậy sao?
Quá chấn động!
"Côn Huyết!".
Gia chủ Trác hoàn hồn, hét lên một tiếng rồi nhào tới.
"Sao lại như vậy được?". "Trác sư huynh... thua rồi sao?".
"Không thể nào! Chắc chắn không thể như vậy được!".
"Tên Lâm Chính kia... đã dùng thủ đoạn gì vậy?".
Mọi người dần hoàn hồn lại, nhưng vẫn không thể chấp nhận được cảnh tượng kinh hãi này, những tiếng kêu hoảng hốt và run rẩy không ngừng vang lên.
Cả Nhật Nguyệt Tỉnh Cung dần trở nên xôn xao.
Chỗ nào cũng vang lên tiếng thất thanh.
Chỗ nào cũng vang lên tiếng hét.
Người nhà họ Trác đã sụp đổ hoàn toàn.
Tam tôn trưởng cũng trố mắt ra nhìn, sắc mặt trắng bệch.
"Không thể nào! Trác Côn Huyết sở hữu Kỳ Huyết, thực lực rất mạnh, tại sao lại không đỡ nổi một quyền của Lâm Chính chứ? Tuyệt đối không thể thế được!", Tứ tôn trưởng cũng tỏ vẻ khó mà chấp nhận được.
"Sao lại không đỡ nổi một quyền à? Đây chẳng phải là chuyện rất đơn giản sao? Bởi vì Lâm Chính mạnh hơn Trác Côn Huyết!".
Chấn Hám Sơn ở bên này cũng hoàn hồn lại, cười khẩy đáp.
Thực ra không chỉ những người này, mà người của Tử Huyền Thiên cũng kinh ngạc tột độ.
Nhất là Thiên Diệp, ngoài sự ngạc nhiên, ông ta còn rất mừng rỡ, hai mắt sáng rực lên.
"Tốt! Tốt lắm! Tôi rất hài lòng với Lâm Chính này! Hám Sơn, xem ra chưởng môn nói đúng! Chúng ta nhất định phải chiêu mộ cậu ta vào Tử Huyền Thiên! Chuyến đi này của tôi đáng giá!", Thiên Diệp gật đầu như giã tỏi, khen không dứt miệng.
"Phó chưởng môn, vui mừng từ bây giờ thì hơi sớm đấy! Lâm Chính còn chưa nhập môn vào Tử Huyền Thiên đâu! Chúng ta phải tranh thủ thời gian!", Chấn Hám Sơn cười nói.
“Thiên Diệp tôi mà nhìn trúng ai thì đừng hòng thoát!".
Thiên Diệp nói, ánh mắt đầy kiên định. Lúc này, Lâm Chính đã đi tới.
Người nhà họ Trác vô cùng lo lắng sợ hãi, lập tức bao vây chặt chẽ Trác Côn Huyết.
"Oắt con, cậu muốn làm gì?", gia chủ Trác quát lớn.
"Đương nhiên là quyết định thắng thua cho trận đấu này rồi! Con trai ông đã khiêu chiến tôi thì nên gánh chịu hậu quả của việc bại trận!", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Khốn kiếp! Cậu dám giết người trước mặt Mạc Tâm cung chủ? Cậu chán sống à? Mạc Tâm cung chủ là sư phụ của con trai tôi, cậu dám đánh Côn Huyết bị thương chính là vả thẳng mặt Mạc Tâm cung chủ! Tôi khuyên cậu hãy tự mà lo thân đi", gia chủ Trác sẵng giọng nói.
"Ông không thấy bây giờ mới khuyên thì quá muộn rồi sao? Ông nên khuyên trước khi Trác Côn Huyết khiêu chiến tôi mới phải", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy cậu muốn thế nào?", gia chủ Trác đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Ông ta không tin Lâm Chính dám ra tay thật. VùiI
Gia chủ Trác vừa dứt lời, bóng dáng Lâm Chính lại lần nữa biến mất.
Tất cả mọi người đều nín thở. "Hỏng rồi! Cậu ta muốn giết Côn Huyết!". "Maul Mau ngăn cậu ta lại!".
Gia chủ Trác kêu lên, lập tức nhào tới định ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính có châm bạc cường hóa, thực lực tăng vọt, vô cùng mạnh mẽ, cho dù nhà họ Trác người đông thế lớn cũng không thể cản nổi anh.
"Cút đi!". Gia chủ Trác đứng trước mặt Trác Côn Huyết,
gầm lớn một tiếng, tung hai chưởng ra, lòng bàn tay nhằm trúng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, càng không tránh né, mà cũng tung hai chưởng đánh về phía gia chủ Trác.
Bốp!
Bốp!
Bốn chưởng đấu nhau, sức mạnh của hai bên tạo lực xung kích với nhau.
Không biết Lâm Chính dùng sức mạnh đến đâu mà đánh nát song chưởng của gia chủ Trác, còn khiến cả người ông ta bay đi, đụng ngã mấy người nhà họ Trác, rồi ngã nhào xuống đất, miệng hộc máu tươi.
"Cái gì?".
Mọi người kêu lên kinh ngạc.
Ngay cả gia chủ Trác cũng không làm gì được Lâm Chính sao?
Thật là đáng sợi!
"Mau, mau ngăn cậu ta lại..., gia chủ Trác bất chấp vết thương trên người mình, gào lên.
Người nhà họ Trác vội vàng chặn trước mặt rác Côn Huyết.
Nhưng dựa vào bọn họ thì sao có thể ngăn cản được Lâm Chính chứ?
Mọi người rút đao kiếm ra, sống chết ngăn cản, kết quả chỉ có một, đó là bị Lâm Chính đánh bay.
Trong Nhật Nguyệt Tinh Cung này, Lâm Chính chính là chiến thần, người nhà họ Trác đổ như ngả rạ, không ai ngăn cản nổi.
"Không! Đừng mài! Đừng mài".
'Trác Côn Huyết ở phía sau bị dọa cho tái mét mặt, gào lên.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
Lâm Chính thế như chẻ tre, đã đứng trước mặt hắn.
Giống như thần chết!
'Trác Côn Huyết sợ đến mức muốn tè ra quần.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh! Đây là thiên cung Trường Sinh, tuy tôi sắp rời khỏi đây, nhưng vẫn sẽ tôn trọng mọi thứ thuộc về nó. Anh sỉ nhục Nhị tôn trưởng, sỉ nhục sư phụ tôi, đây là chuyện không thể tha thứ. Trác Côn Huyết, tôi phế y võ của anh, cắt đứt gân mạch của anh, chắc anh không có ý kiến gì đấy chứ?", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Không!", Trác Côn Huyết hét lên. Nhưng vô ích.
Lâm Chính giơ tay lên, định đánh vào gân mạch trên người hắn.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Lâm Chính, dừng tay!".
Sau đó một luồng gió dịu dàng bao bọc lấy cánh tay Lâm Chính, khế đẩy anh về phía sau.
Lâm Chính không kịp phòng bị, cơ thể loạng choạng mấy bước mới dừng lại được.
Luồng gió này... là xảo khí kình?
Thật là tinh diệu!
Lâm Chính nhíu mày rồi quay sang nhìn, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Người ngăn cản anh... là Mạc Tâm cung chủ! Mọi người ồ lên. "Sư phụ!", Trác Côn Huyết mừng rỡ.
"Mạc Tâm cung chủ, kẻ này tàn nhẫn độc ác, rắp tâm muốn giết Côn Huyết, không thể tha thứ được! Mong Mạc Tâm cung chủ hãy trừng trị nghiêm khắc!", gia chủ Trác được đỡ dậy, tức giận quát lớn.
"Gia chủ Trác, ông qua một bên nghỉ ngơi đi", Mạc Tâm cung chủ bình thản nói.
"Cung chủ, sao bà lại ngăn cản tôi?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Lâm Chính, cậu cũng đừng tức giận, cậu và rác Côn Huyết đều là đệ tử của thiên cung chúng ta, vốn là đồng môn, cớ sao phải đấu đến mức ta sống ngươi chết chứ? Chuyện này tạm thời bỏ qua, mỗi người nhường nhau chút đi", Mạc Tâm cung chủ thuận miệng nói.
Bà ta muốn dẹp yên chuyện này.
Nhưng Lâm Chính không có ý định dừng tay.
"Mạc Tâm cung chủ, nếu đồng môn không được đấu đến mức ta sống ngươi chết, vậy tại sao trước đó khi Trác Côn Huyết đấu với Trần sư huynh lại ra sát chiêu? Nếu tôi không ra tay thì e là Trần sư huynh đã mất mạng lâu rồi", sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đáp trả bà ta.
Mạc Tâm cung chủ nhíu mày, im lặng một lát rồi đáp: "Đây là thiên cung Trường Sinh, còn quan tâm đến việc sống chết sao? Cho dù Trần Tường có chết, thì có bổn cung chủ đây, cậu ta cũng sẽ được cứu sống! Các cậu lo cái gì chứ?".
Những lời bà ta nói đúng là thừa thãi.
Trần Tường suýt nữa bị giết thì không thấy Mạc Tâm cung chủ ra tay, bây giờ Lâm Chính định ra tay phế Trác Côn Huyết, thì bà ta lại lập tức ra mặt ngăn cản. Rõ ràng là Mạc Tâm cung chủ thiên vị phía Trác Côn Huyết.
Mọi người đều nhìn ra được.
Lâm Chính cũng thế.
Nhưng mà cũng đúng, phía Trác Côn Huyết có nhà họ Trác lớn mạnh, đồng thời bản thân hắn cũng là đệ tử nổi trội, sao Mạc Tâm cung chủ có thể bỏ mặc chứ?
"Cung chủ đã nói vậy thì Lâm Chính cũng không truy cứu nữa, nhưng người nhà họ Trác sỉ nhục Nhị tôn trưởng, tôi muốn bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi Nhị tôn trưởng, chắc là không vấn đề gì chứ?", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Cậu nói cái gì?". Gia chủ Trác nín thở.
"Lâm Chính! Cậu là cái thá gì chứ? Bắt người nhà họ Trác tôi quỳ xuống sao?", Trác Côn Huyết tức giận gầm lên.
"Sao nào? Không chịu hả? Nếu vậy thì e là
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!