Lâm Chính thở gấp, cảm giác đầu nặng trĩu. Cuối cùng thì anh cũng đã bừng tỉnh khỏi hoan tưởng. Anh thấy chỗ mình nằm bỗng xuất hiện một bông hoa xinh đẹp từ lúc nào không hay.
Bông hoa tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Anh nín thở, giãm nát bông hoa và nhanh chóng đi ra ngoài.
“Bông hoa kỳ lạ, có thể khiến người ta rơi vào ảo giác. Nếu là người thường thì sao có thể cưỡng lại được chứ. Sợ rằng sớm đã làm bắt chước theo và cuối cùng thì chết rồi. Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Anh từng thấy thủ pháp điểm huyệt này trong số sách cổ ở Từ Bi Thất.
Nó chẳng phải là ma thuật gì mà là một loại pháp thuật tự mình hành hạ mình. Bởi vì thủ pháp điểm huyệt này khá cổ xưa nên nhiều người giờ đây không biết. Nếu không kịp thời phát hiện ra thì sẽ bị trúng chiêu ngay.
Lâm Chính thở hắt ra. Anh đi xuyên qua hành lang tới một mộ thất rộng lớn ở phía cuối. Có mười mấy cỗ quan tài được đặt ở đây.
Đây là quan tài của những người từng làm chủ thiên cung. Lâm Chính liếc nhìn một lượt. Mỗi một cỗ quan tài đều có một tấm bia, trên đó có gì những thông tin của chủ mộ.
“Cung chủ thứ 7, Tiết Bất Diệt, một mình đánh bại chín tông môn ẩn thế, lật đổ âm mưu làm loạn thiên cung, công lao to lớn, thực lực vô song”.
“Cung chủ thứ 11, Tiêu Lãng, chữa bệnh cho hơn 300 nghìn người, tham ngộ đại đạo chân lý, được gọi là thánh y võ”.
“Cung chủ thứ 13”, Lâm Chính đọc hết một lượt và cũng hiểu hơn phần nào về những cung chủ trong lịch sử.
Mỗi một vị cung chủ ở đây đều là những người có y võ vô song tuyệt đỉnh. Dù là Lâm Chính của hiện tại cũng chưa chắc đã bằng được.
“Chỉ đáng tiếc dù y thuật có tuyệt đỉnh thế nào cũng không thể tránh thoát được kiếp luân hồi, đáng tiếc..., Lâm Chính cảm thán, nhưng đôi mắt bỗng trở nên sáng hơn bao giờ hết. Anh hi vọng có thể đi được dài hơi hơn nữa trên con đường y đạo. Đương nhiên, hi vọng là hi vọng, giờ vẫn phải cân nhắc làm sao có thể thoát được kiếp nạn này.
Lâm Chính nhìn xung quanh và dừng lại ở một tấm bia mộ cực lớn. Ngôi mộ khá cũ kỹ, thậm chí có cả vết nứt.
Trên mộ được khắc ba từ...Diệp Nhượng Thiên - Cung chủ đầu tiên.
Lâm Chính co đồng tử. Anh nín thở. Diệp Nhượng Thiên sống ở thời đại cách bây giờ tâm 900 năm. Nghe nói ông ta sống tới 500 tuổi. Y thuật đã đạt tới đỉnh cao, tới giới hạn của con người. Người đời khó có ai so bì được với y thuật của người này. Nếu ông ta không bị giăng mắc vào chuyện tình cảm thì còn không biết là sẽ sống lâu được tới mức nào.
“Thật đáng tiếc”, Lâm Chính cảm thán, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên bia mộ.
Trên tấm bia này có một dòng chữ khiến anh cảm thấy có hứng thú: “Mật dược duy trì sự trường thọ, một vòng lặp lại, đột phá thọ nguyên cực hạn, địa phủ cầm bất đắc, sinh tử khó nói nên lời. Không nằm trong vạn vật vạn linh, độc thể bên ngoài thiên địa”.
“Mật dược tăng thọ?”
“Rốt cuộc là loại mật dược nào mà có thể liên tục tăng cường tuổi thọ vậy?”, Lâm Chính lầm bầm.
Anh cũng có hiểu biết về thuốc tăng tuổi thọ nhưng mà thuốc của anh chỉ có thể dùng một lần, không giống như của Diệp Nhượng Thiên có thể sống sống tới 500 tuổi...
“Nếu thật sự có thể có được truyền thừa của Diệp Nhượng Thiên thì có lẽ sẽ chẳng còn ai là kẻ địch của mình về y thuật nữa”.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là hoan tưởng. Lâm Chính lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Anh nhanh chóng tìm được ngôi mộ của cung chủ thứ 4- Viêm Băng.
Sau khi cung chủ này lên ngôi thì không có cống hiến gì nhiều, sống một đời bình thường, không có công, cũng không có tội, sống một đời bình an. Có lẽ đây cũng là tạo hóa.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, mở chiếc quan tài ra. Bên trong là một thi thể khô héo. Thi thể đã được xử lý nên đã lâu như vậy rồi mà không bị thối rữa. Bên cạnh thi thể có không ít những chiếc bình và một ít sách cổ.
Lâm Chính vội vàng lấy những chiếc bình lên xem. Anh không biết lọ nào là Vạn Độc Bất Diệt Đan.
“Thôi kệ đi, hoạt độc trên người mình đã được giải, hà tất cần có Vạn Độc Bất Diệt Đan. Số đan dược này mang hết về từ từ nghiên cứu vậy”.
Lâm Chính cũng không khách khí, trở thành kẻ trộm cũng không thành vấn đề, anh cuỗm toàn bộ bảo vật bên trong quan tài. Đương nhiên, Lâm Chính dường như nghĩ ra được điều gì đó bèn ngẩng đầu lên và nhìn về hướng các quan tài.
“Nếu trong một quan tài có những vật dụng chôn cùng vậy thì những quan tài khác có lẽ cũng có chứ nhỉ”, Lâm Chính nín thở, anh cảm thấy vô cùng kích động, tim đập thình thịch. Anh vội vàng chạy một vòng và mở từng chiếc quan tài ra.
Quả nhiên, trong những chiếc quan tài khác cũng có không ít những chiếc lọ, có lẽ đó là những thứ mà các cung chủ đời trước đã luyện chế.
Ngoài ra, còn có một ít sách, ghi chép những kinh nghiệm của bọn họ. Mặc dù sách đã cũ và có phần rách nát nhưng chữ vẫn có thể đọc được rõ.
Lâm Chính tham lam gom hết sạch. Một lúc sau, toàn bộ đồ trong hơn mười chiếc quan tài đã bị anh lấy sạch. Chỉ còn một chiếc quan tài cuối cùng.
Lâm Chính nhìn chiếc quan tài này, đôi mắt bỗng trở nên rực lửa. Anh mở chiếc quan tài của cung chủ đầu tiên.
Vụt! Nắp quan tài được mở ra. Một lượng khí màu trắng bốc ra ngoài. Lâm Chính không kịp phòng ngự nên hít phải và ho khù khụ. Một lúc sau lượng khí này mới dần tản đi bớt.
Lâm Chính giật mình khi ngó vào xem. Bên trong không có bất kỳ thi thể nào. Chỉ có một bộ quần áo rách nát, và một chiếc hộp to cỡ bàn tay.
Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ. Tại sao lại không thấy thi thể?
Lế nào...thiên cung không hề tiến hành xử lý thi thể của cung chủ đầu tiên và đã bị hoại tử hết rồi sao? Nhưng dù như vậy thì cũng không thể nào không còn dấu vết gì mà.
Lâm Chính cầm chiếc hộp lên và mở chiếc hộp ra. Anh phát hiện bên trong chiếc hộp có một viên đan dược màu đỏ rực.
Anh nhìn viên đan dược một lúc, đưa lên mũi ngửi nhưng vẫn không thể hiểu rốt cuộc nó là thứ gì.
“Không có mùi vị...rốt cuộc là đan dược gì đây?", Lâm Chính không dám nuốt vào và cũng không thể nghĩ ra được đáp án, đành phải cất viên đan dược đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!