Nhị trưởng tôn và đệ tử của Thượng Thanh Cung bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng đấy. Ai cũng cảm thấy da đầu tê dại. Mấy chục người đều dùng Siêu Thể Đan thì khủng khiếp tới mức nào. E rằng đến cả Nhị tôn trưởng hay Giang Thục Hồng cũng không thể nào ứng phó được với tình huống này.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay", Nhị tôn trưởng gần lên. Tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Lời nói của Nhị tôn trưởng lúc này có vẻ như không thể ngăn chặn được đám đệ tử như sắp phát điên của Giang Hương Thư Các.
“Giang tổng giảng sư, nếu bà còn không bảo đồ đệ của bà dừng tay thì tôi sẽ xin viện trợ từ thiên cung đấy", Nhị tôn trưởng hét lên.
“Sao thế? Lấy thiên cung ra dọa tôi à? Dù vậy thì tôi cũng không sợ đâu. Kẻ này quá ngông cuồng, dám sỉ nhục cả Giang Hương Thư Các. Dù có chết thì tôi cũng không tha cho kẻ này. Hơn nữa, kẻ này còn khiêu chiến với toàn bộ đồ đệ của tôi, dù ông có nói với thiên cung thì lý vẫn thuộc về chúng tôi. Sao tôi phải sợ? Chuyện tới nước này, cùng lắm thì Giang Hương Thư Các và thiên cung Trường Sinh đánh nhau một trận. Chúng tôi không sợ”, Giang Thục Hồng tức giận nói.
Nhị tôn trưởng chau chặt mày, không thể phản bác lại. Đúng là lý đang thuộc về họ. Hơn nữa...xin cứu viện từ thiên cung thì chắc gì thiên cung đã ra tay thật.
Thứ nhất chuyện này thiên cung vốn đã định giao cho Thượng Thanh Cung xử lý, thứ hai gần đây xảy ra tranh chấp giữa ông ta và Đại tôn trưởng nên chắc gì thiên cung đã hỗ trợ Thượng Thanh Cung.
Nhưng ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Chính bị giết chết được. Dù thế nào cũng phải ra tay thôi.
“Giang tổng giảng sư đã nói vậy thì đừng trách tôi sao không khách khí”, Nhị tôn trưởng đanh mắt, hừng hực sát ý. Ông ta định dẫn theo đám đệ tử lao lên liều mạng với người của Giang Hương Thư Các.
“Nhị tôn trưởng, ông quyết định làm như vậy đúng không? Nếu ông làm như vậy thì sẽ chỉ chôn mạng cùng với đệ tử của ông mà thôi. Ông suy nghĩ cho kỹ”, Giang Thục Hồng hừ giọng lạnh lùng: “Một khi phá vỡ quy tắc thì chúng tôi cũng chẳng còn gì phải kiêng dè hết”.
Dứt lời, Nhị tôn trưởng tái mặt và khựng lại. Nếu mà ông ta ra tay thật thì đám đệ tử của Giang Hương Thư Các chắc chắn cũng sẽ mặc kệ tất cả mà đấu lại với đám đệ tử của ông ta.
Bọn họ đã sử dụng Siêu Thể Đan thì sao đệ tử của ông ta có thể đối phó được. Khi đó mà tàn sát lãn nhau máu sẽ chảy thành sông và thương vong sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Vì Lâm Chính mà hi sinh không biết bao nhiêu đệ tử của Thượng Thanh Cung thế kia thì thật sự ông ta không làm được. Mà ông ta cũng không muốn trơ mắt nhìn Lâm Chính bị chết trong tay Giang Hương Thư Các.
Phải làm sao? Nhị tôn trưởng nghiến răng, siết chặt nắm đấm, đau khổ và day dứt. Đúng lúc này Lâm Chính lại lao vào đám đệ tử của Giang Hương Thư Các.
“Chết đi”.
“Giết!”, cả đám gào lên, phát tiết lên Lâm Chính. Họ tung đấm đá, phóng châm, bột độc, tấn công như vũ bão như muốn nuốt gọn anh vào bên trong. Đám người Nhị tôn trưởng nín thở.
Bụp! Bụp...Cả mặt đất rung chuyển, Thượng Thanh Cung như một con thuyền nhỏ giữa giông bão không ngừng rung lắc. Sức mạnh phóng ra từng đợt từ đám đệ tử của Giang Hương Thư Các chấn động xung quanh.
Những chiếc cột cũng chao đảo. Mặt đứt nứt toác. Đất đá bay tứ tung. Đám đông vội vàng lùi lại, không dám manh động.
Nhị tôn trưởng cảm giác mắt mình như sắp nổ tung. Đôi mắt ánh lên vẻ oán hận. Không phải ông †a chỉ quan tâm tới sự sống chết của Lâm Chính mà còn quan tâm tới sự tôn nghiêm của Thượng Thanh Cung. Rõ ràng là ông ta có thể chặn đứng không cho mọi thứ xảy ra vậy mà lại phải bất lực đứng đây quan sát. Cảm giác này thật sự rất đau đớn.
Lúc này...
Bùm... Tiếng nổ nặng nề vang lên. Ngay sau đó một luồng sức mạnh như hoa tuyết liên phóng ra từ vị trí chính giữa.
Bụp! Bụp...Vài người đệ tử của Giang Hương Thư Các bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Ngực họ hõm sâu, da nứt toác, miệng đầy máu. Họ ngất ngay tại chỗ.
“Cái gì?“; đám đông bàng hoàng. “Chuyện gì thế này?”, Giang Thục Hồng cảm
thấy thật kỳ lạ, vội vàng nhìn về phía đám học sinh của mình.
Giang Thục Hồng cũng cảm thấy kỳ lạ vội vàng nhìn đồ đệ. Giữa đám đông, Lâm Chính giống như một chiến thần với hai tay không vung lên hạ xuống. Mỗi cú đấm của anh như có sức nặng ngàn cân, dội thẳng xuống người đám đồ đệ kia.
Nếu họ dùng tay chân để đỡ thì sẽ bị đấm gãy, nếu dùng cơ thể để đỡ thì sẽ bị đấm chết. Châm bạc, bột độc của đám đệ tử này không thể làm gì được Lâm Chính.
Châm bạc không thể nào đâm được vào da của Lâm Chính. Giống như cơ thể anh được làm từ đồng vậy.
“Hả?”, Giang Thục Hồng trố tròn mắt. Đám người của Thượng Thanh Cung cũng hóa đá.
“Không được, không được rồi”
Lúc này một người đệ tử hét lớn: “Giảng sư, chúng đệ không làm gì được anh ta. Da của anh †a...quá cứng...quá cứng”.
“Cậu nói cái gì?”, Giang Thục Hồng sững sờ, nhìn Lâm Chính như một con hổ dữ giữa bầy cứu. Anh tung hoành, tàn sát bọn họ không chút do dự. Dù bọn họ đã sử dụng Siêu Thể Đan và có thực lực cực mạnh, thủ pháp cực nhanh nhạy nhưng hoàn toàn không làm gì được Lâm Chính.
“Không thể nào”.
Giang Thục Hồng hoảng loạn, lập tức hét lên: “Nhanh! Dùng Cửu Tinh Thiên Tường Châm Pháp đi! Nhanh!”
“Vâng giảng sư”, bị đánh cho tan tác hoa rơi, đám đệ tử lập tức phản ứng lại và bắt đầu tản ra. Mỗi người lấy ra mười cây châm, giơ lên sáng lấp lánh trước mặt Lâm Chính.
“Hả?”, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn họ. Đám đồ đệ đưa tay lên và rắc bột độc. Bột độc khiến mặt đất cháy xì xì, vô cùng khủng khiếp. Chúng được rắc xung quanh Lâm Chính khiến anh bị hạn chế tầm nhìn, không nhìn thấy gì.
Lâm Chính nhìn bốn phía, đang định ra tay. Lúc này, tất cả đám đệ tử bắt đầu phóng châm. Họ. không hề phóng về phía Lâm Chính mà phóng lên trời.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Nhìn thấy châm bạc bay như sao giăng kín bầu
trời, Lâm Chính chau mày. Sau đó số châm bạc tạo thành một đường thẳng phóng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng né tránh. Số châm bạc như được điều khiến, lập tức đuổi theo anh. Anh cũng lấy châm ra phóng tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!