Lâm Chính quan sát thấy tất cả, không nói lời nào.
Đương nhiên, trong lòng anh không hiểu gì, tràn đầy nghi hoặc.
Đây là đang làm gì?
Đang yên đang lành, sao Lăng chưởng môn lại nói giúp anh?
Thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ! Lâm Chính không hiểu ra sao.
Những người khác cũng đầy nghỉ vấn.
Lúc này, một đệ tử bưng khay đi tới.
"Trên khay phủ khăn đỏ, một cọng rễ lộ ra bên ngoài khăn. đỏ.
Ánh mắt mọi người tập trung lại.
Đệ tử đi đến trước mặt Lâm Chính, dâng khay đó lên, đồng thời gỡ khăn đỏ ra.
Một loài cây màu xanh sẫãm thon dài xuất hiện.
“Cỏ Tam Thánh?”, đầu lông mày Lâm Chính khế chuyển động.
“Lâm Chính, cậu xin nó là để cứu Tân Kiếm, vậy thì sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn? Cầm lấy đi, cỏ Tam Thánh là của cậu, hi vọng cậu sẽ dùng nó thật tốt, sớm ngày giúp Tân Kiếm khỏe lại”, Lăng trưởng môn mỉm cười nói.
“Ồ?”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên, cảm thấy không tin nổi: “Lăng chưởng môn hào phóng như vậy? Đây không phải vật tầm thường, vậy mà lại dễ dàng cho tôi như vậy?”.
“Lâm Chính, chuyện này nói cho cùng cũng là chúng tôi thất trách, mục đích của cậu là vì đệ tử Vệ Tân Kiếm của chúng tôi, vậy thì chúng ta nên hợp tác cùng nhau. Cậu và tôi đều là vì đệ tử, sao phải tàn sát lẫn nhau? Cậu thấy sao?”, Lăng chưởng môn nói.
Ánh mắt Lâm Chính hơi nghiêm nghị, không lên tiếng.
Trên thực tế, ngay cả anh cũng cảm thấy lý do này thật khiên cưỡng, càng đừng nói tới những người ở đây.
Nhưng cỏ Tam Thánh đã bày ra trước mắt, không thể nào không lấy.
Anh cầm lấy cỏ Tam Thánh trong khay, kiểm tra kỹ càng.
“Anh Lâm, là... là thật sao?”, Thu Phiến ở bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Là thật”, Lâm Chính càng nghỉ hoặc: “Sao Lăng chưởng môn lại cho tôi ngay như vậy? Hơn nữa, thái độ của ông ta... cũng khác một trời một vực so với trước kia. Thật kỳ lại”.
“Anh Lâm, có phải ông ta có âm mưu quỷ kế gì không?”.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé
“Có lẽ là không. Tôi đứng đây, nếu ông ta muốn hại tôi thì cứ xông lên là được, cần gì phải lòng vòng rắc rối như vậy. Một cơ thể võ thần vẫn chưa đủ để tôi chống lại cả Tử Huyền Thiên, tôi biết đạo lý đó, bọn họ chắc chắn cũng biết”, Lâm Chính nói.
“Tóm lại chúng ta phải cẩn thận một chút”, Thu Phiến run run nói.
Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó nói với Lăng chưởng môn: “Chưởng môn đã thẳng thản như vậy, tôi vô cùng cảm kích. Chung quy đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm vẫn sẽ tu hành ở Tử Huyền Thiên, tôi nghĩ với tính cách của anh ta sẽ không nỡ rời khỏi đây, cho nên mong Lăng chưởng môn để ý quan tâm đồ đệ tôi nhiều hơn. Tôi xin tạm biệt trước!”.
"Ồ? Cậu vậy là muốn đi rồi sao? Không vội! Tôi còn muốn u kia mà! Lâm Chính, cậu hãy ở lại đây thêm vài ngày rồi đi cũng không muộn”, Lăng chưởng môn lập tức đứng dậy nói.
“Đãi tiệc thì không cần, tôi còn có việc gấp, tạm biệt!”.
Lâm Chính nói, chắp tay chào, sau đó dẫn theo Thu Phiến rời đi.
Thu Phiến căng thẳng.
Vậy là đi rồi?
Bọn họ sẽ để cho đi?
E là Lâm Chính muốn ép bọn họ ra tay!
Tim Thu Phiến đập dữ dội, nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính cũng nắm chặt tay, mấy cây châm bạc lóe sáng nơi đầu ngón tay anh, đồng thời dòng khí toàn
thân cũng xao động.
Hiển nhiên, Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!
Nếu bọn họ quả thật có tâm tư gì thì tuyệt đối không thể để hai người các anh rời đi dễ dàng.
Quả nhiên!
Ngay lúc ấy Lăng chưởng môn hét lên: “Lâm Chính, chờ đãi”.
Lâm Chính lập tức căng thẳng hồi hộp.
Thu Phiến cũng đè nén nỗi sợ trong lòng, nuốt nước bọt, chuẩn bị tinh thân chém giết.
Hai người đều nhìn về phía Lăng chưởng môn, tràn đầy cảnh giác.
Nhưng Lăng chưởng môn lại nghiêng đầu nhìn Chấn Hám Sơn: “Hám Sơn, ông đi tiên Lâm Chính đi. Đường núi hiểm trở phức tạp, có người dẫn đường sẽ thuận tiện hơn”.
“Vâng!”, Chấn Hám Sơn gật đầu, sau đó đi về phía Lâm Chính, mỉm cười nói: “Cậu Lâm, xin mời”.
Đồng tử Lâm Chính hơi nở to ra, không tin nổi nhìn Chấn Hám Sơn.
Ông ta không những không ngăn cản, mà còn... sai người đi tiễn?
“Được... Được...”
Lâm Chính mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nuốt nước bọt, thận trọng quay người rời đi.
Không ai đuổi theo! Không ai ngăn cản! Chỉ có Chấn Hám Sơn đi phía trước dẫn đường!
Vừa ra khỏi đại điện, giọng nói của Lăng chưởng môn đã bay tới.
“Lâm Chính! Nếu có ngày cậu không còn chỗ nào để đi, cánh cửa của Tử Huyền Thiên luôn mở rộng cho cậu!”.
Lâm Chính mờ mịt. Anh không lên tiếng, hạ mí mắt suy nghĩ.
Cứ vậy đi thẳng đến cửa khe núi, nội tâm dậy sóng của anh mới dần dần hồi phục.
“Cậu Lâm, đến đây thôi, thứ cho tôi không tiễn cậu đi xa được, bảo trọng!”, Chấn Hám Sơn mỉm cười, chắp tay nói.