Đòn tấn công tàn bạo bá đạo như vậy... mà lại bị hai ngón tay của Lâm Chính kẹp được một cách dễ dàng?
Ai nấy trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm. "Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đứng phắt dậy.
Vệ Tân Kiếm có chút không mở được mắt cũng trợn to hai mắt, hơi thở dường như nghẹn lại.
Nguyên Lam Y cảm thấy da đầu tê dại. Thu Phiến cũng nổi cả da gà.
Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Chu Bích Như.
Cô ta biết rõ uy lực và sự bá đạo của nhát kiếm này, nhưng đối phương lại đỡ được một cách dễ dàng... Quả thực đáng gờm!
"Hừ!".
Chu Bích Như biết người này không dễ đối phó, thầm hừ một tiếng, định rút kiếm lùi lại để tiếp tục tấn công.
Nhưng khi dùng sức rút kiếm, cô ta mới phát hiện mình rút kiểu gì cũng không được.
Dường như... nhuyễn kiếm đã dính chặt vào ngón tay của đối phương.
Sao lại như vậy được?
Chu Bích Như thầm kinh hãi, lại dùng sức mạnh hơn.
Vẫn vô ích...
"Thực lực chỉ có thế này mà cũng đòi loại bỏ ám ảnh tâm lý cho Bạch Hạo Tâm? Cô cũng tự đề cao bản thân quá đấy!",
Lâm Chính bình thản nói, rồi bất ngờ búng ngón tay một cái.
Vèo!
Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức cong một góc 180 độ, bắn ngược lại.
Vù!
Chu Bích Như nhận ra âm thanh đáng sợ quen thuộc khi một luồng sức mạnh làm chấn động không khí.
“Cái gì?”.
Cô ta như ngừng thở, định buông kiếm ra. Nhưng... không còn kịp nữa.
Keng!
Mũi kiếm đánh vào lưỡi kiếm của Chu Bích Như.
Một luồng sức mạnh bá đạo thông qua lưỡi kiếm, lan tới cánh tay cô ta.
Ngay lập tức! Vèo!
Chu Bích Như bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống ven hồ.
"Hả?".
"Sư tỷ".
Các đệ tử kinh ngạc kêu lên.
Đám Nguyên Lam Y vội vàng xông tới, đỡ Chu Bích Như dậy.
Chu Bích Như toàn thân run rẩy, bàn tay cầm kiếm rướm máu, da thịt ở cánh tay rách toạc.
Ủy lực thật đáng sợi Đây là do Lâm Chính gây ra sao?
"Không thể nào! Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đờ đẫn.
Chẳng lẽ ngay cả Chu sư tỷ cũng không phải là đối thủ của người này sao?
Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản đi về phía Chu Bích Như.
Chu Bích Như đẩy những người đang đỡ cô ta ra, khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, lạnh lùng như băng.
"Xem ra tôi đã coi thường anh rồi! Lâm Chính, anh có thể. đánh bại Bạch sư đệ thì đương nhiên phải có chút bản lĩnh! Tốt lắm! Tốt lắm!", Chu Bích Như gật đầu liên tục, đanh giọng ói: "Nếu đã như vậy, thì tôi cũng sẽ nghiêm túc một chút".
"Cô nên nghiêm túc ngay từ đầu", Lâm Chính không cho là đúng.
"Hỗn xược!".
Chu Bích Như tức giận quát, rồi lại xông tới, nhuyễn kiếm trong tay quay cuồng, khí kình phun trào như ngọn lửa.
"Xem đây! Phượng Dịch Ngạo Hoàng Quyết!".
Xẹt!
Một tiếng xé rách hư không vang lên.
Sau đó chỉ thấy thanh nhuyễn kiếm kia như phun ra ngọn lửa, bị rất nhiều khí tức đỏ rực quấn quanh. Nhuyễn kiếm run rẩy, luồng khí tức đỏ rực này cũng run rẩy không ngừng, cuối cùng hóa thành một con phượng lửa, theo cánh tay của Chu Bích Như đánh về phía Lâm Chính.
Không thể không nói, Chu Bích Như quả nhiên lợi hại.
Ủy năng của nhát kiếm này, bảo rằng chấn động trời đất cũng không ngoa.
Nhưng Lâm Chính vẫn nguy nga sừng sững như Thái Sơn.
Khoảnh khắc nhuyễn kiếm đáng sợ chém tới, anh lại giơ tay lên, chộp lấy con phượng lửa kia.
"Cái gì?".
Mọi người kinh ngạc tột độ.
"Anh ta muốn tay không đỡ lưỡi kiếm sao?". "Chán sống! Đúng là chán sống mài".
"Anh ta chắc chắn không thể đỡ được nhát kiếm này của Chu sư tỷ! Chắc chẳn không thể!".
"Để tôi xem anh ta sẽ bị chém thành mấy mảnh!".
Không ít đệ tử hoặc cười khẩy hoặc chế giễu, hừ mũi khinh thường hành động này của Lâm Chính.
Đòn tấn công này mà tay người có thể đỡ được sao? Đùa chắc?
Cho dù là loại sắt thép cứng rắn nhất, cũng hóa thành mảnh vụn dưới nhát kiếm này!
Bạch Hạo Tâm thầm nghĩ vậy. Chu Bích Như cũng thầm nghĩ như vậy.
Đối phương không tránh không né, còn dùng tay không. đỡ kiếm, đây là sự khinh thường một cách trẳng trợn.
Dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải giết được anh! Chu Bích Như thầm tít gào.
Nhưng ngay sau đó.
Keng!
Một âm thanh dị thường vang lên.
Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính túm chặt thân kiếm đang chém tới.
Xung quanh lập tức im bặt.
"Khốn kiếp! Phượng Ý!".
Chu Bích Như lại rít gào, khí tức đỏ rực trên thanh nhuyễn kiếm giống như ngọn lửa bao trùm cả người Lâm Chính.
Nhiệt độ cao lập tức khiến mặt đất và hoa cỏ dưới chân Lâm Chính cháy rụi.
Nhưng... chẳng thấy đốm lửa nào trên người Lâm Chính. "Phượng Ý" này nhấn chìm anh. Nhưng không thể khiến anh bị thương.
Thậm chí ngay cả lông tóc góc áo anh cũng không đốt được...
Cuối cùng Chu Bích Như cũng sững lại. Không thể phá vỡ phòng ngự.
Đòn tấn công của cô ta hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
"Không... không thể nào... không thể nào..." Đôi mắt Chu Bích Như dại ra, thì thào tự nhủ. Nhưng Lâm Chính không hề nương tay.
Bàn tay anh chộp mạnh một cái.
Keng!